Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1391: Thí Luyện Cuối Cùng (Phần 2)

Chờ đến lúc đó, khi lãnh chúa cao giai trở nên nhiều hơn, hắn cũng không đến mức một mình phấn chiến, một người đối mặt nhiều kẻ địch như vậy.
- Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi lại nói.
Lại kiểm tra vật liệu và binh chủng tổn thất một lần, Lâm Hữu cũng không ở trong không gian thí luyện lâu nữa, trực tiếp lựa chọn dịch chuyển.
Sau đó một trận hào quang loé lên, hắn và binh chủng biến mất tại chỗ, dịch chuyển ra ngoài.
Cùng lúc đó, một tiếng nhắc nhở đột nhiên vang lên trong đầu tất cả lãnh chúa.
[ Xin các vị lãnh chúa chú ý, thí luyện nội điện đã bị thông quan, con đường thông đến Chủ Điện chính thức mở ra.]
[ Thông qua thí luyện cuối cùng ở chủ điện sẽ thu hoạch được phần thưởng thăng cấp phong phú và tư cách kế thừa Thần Vị của Chủ Thần.]
[Nhân số tiến vào chủ điện hiện tại: 1.]
Trong nháy mắt, tất cả lãnh chúa đang tham gia thí luyện đều ngây ngẩn cả người.
Tiếp theo lập tức vỡ tổ, lâm vào trong một mảnh hỗn loạn.
- Thí luyện cuối cùng đã bắt đầu!
- Thế này cũng quá nhanh đi?
- Ta vẫn còn chưa qua cửa thứ hai mà.
- Chẳng lẽ là mấy lãnh chúa hạ giới tiến vào trước kia à?
- Không thể nào! Nhất định là mấy người Thần Tử thông qua trước!
- Không thể tiếp tục như vậy nữa, phải mau chóng đuổi tới chủ điện mới được!
Tin tức thí luyện cuối cùng mở ra giống như một quả bom nổ dưới nước, thoáng cái đã quấy cho vũng nước đục do Khởi Nguyên Thần Điện bày ra này càng thêm đục ngàu.
Các lãnh chúa vốn còn muốn vững vàng cầu thắng, tất cả đều biến thành vội vàng lên, ào ào tăng thêm tốc độ thông qua thí luyện, tiến về hướng chủ điện.
Thần tử ở phía trước nhất, cũng bằng vào một ít tin tức nội bộ đã bắt đầu tiến vào cửa thí luyện thứ tư.
Nhưng khác với Lâm Hữu chính là, nội dung thí luyện của bọn hắn chỉ là đối mặt với mười lãnh chúa ngang cấp truy sát mà thôi, cũng không gặp phải Thiên Thần ngăn chặn.
Lấy thực lực của bọn hắn, chỉ sợ không bao lâu là sẽ thông qua thí luyện, tiến vào chủ điện.
Nếu như Lâm Hữu biết tin tức này có lẽ nhất định sẽ thổ huyết.
Tuy nói độ khó của thí luyện là dựa theo thực lực của người tham gia để phân chia, nhưng Thiên Thần và Chân Thần cũng chênh lệch quá lớn, quả thực là không muốn để cho hắn thông qua.
May mắn là hắn cao hơn một bậc.
Không chỉ thông qua thí luyện mà còn thành công chém giết đối phương.
Đợi khi hào quang dịch chuyển tan hết, hắn phát hiện mình đã xuất hiện ở trước một bậc thang thật dài.
Ở trên đỉnh bậc thang rõ ràng là một cung điện màu vàng sương mù lượn lờ, giống như một Hư Không Thần Điện, trang nghiêm mà thần thánh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đứng ở trên đỉnh tầng mây còn có thể cảm nhận được gió nhẹ từ bốn phía thổi đến, khiến trong lòng của hắn cảm thấy thư sướng, ngay cả vết thương trên người cũng giống như khôi phục, tốt hơn rất nhiều.
- Đây là Khởi Nguyên Thần Điện chân chính sao?
Lâm Hữu nỉ non tự nói, dường như bị một loại tác động nào đó, hắn theo bản năng thì nhấc chân đi lên bậc thang, từng bước một bước trên con đường lớn lên trời này.
Theo hắn không ngừng tiến lên, sau lưng cũng bắt đầu xuất hiện hư ảnh Thế Giới thụ, dần dần lớn mạnh ngưng thực.
- Ý nghĩa của sinh mệnh là gì?
- Tử vong là khởi điểm hay điểm cuối?
Đột nhiên, một trận âm thanh hư vô mờ mịt vang lên, không ngừng quanh quẩn ở toàn bộ trong ngoài cung điện.
- Ài!
Lâm Hữu khẽ quát một tiếng, lập tức ngừng bước lại, tỉnh táo lại từ trong trạng thái huyền diệu vừa rồi.
Hắn nhìn bốn phía, nhưng lại không phát hiện bất kỳ một bóng người nào, cũng không cảm giác được bất kỳ khí tức người sống nào.
Có chỉ có âm thanh quanh quẩn, như thật như ảo, một mực tái diễn hai câu nói vừa rồi, giống như để cho hắn trả lời.
- Chẳng lẽ… Đây chính là nội dung thí luyện cuối cùng?
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu nhăn mày, lâm vào trong trầm tư.
Ý nghĩa của sinh mệnh, là khởi điểm hay điểm cuối, hai câu này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, chẳng lẽ có liên quan đến Thần Vị của Chủ Thần?
Hắn ẩn ẩn có cảm giác, câu trả lời của mình rất có thể sẽ quyết định kế tiếp sẽ thu hoạch được tài nguyên thăng cấp thế nào, còn có tư cách kế thừa Thần Vị của Chủ Thần!
Hơn nữa càng ngoài dự liệu của hắn là.
Khi hắn muốn tiếp tục đi tới thì lại phát hiện mình làm sao cũng không nhấc nổi chân lên.
Thật giống như có một lực lượng vô hình đang áp chế hắn, âm thanh kia cũng biến thành càng ngày càng rõ ràng, giống như ma âm rót vào tai hắn.
Rất rõ ràng.
Nếu hắn không trả lời hai vấn đề này thì sợ là sẽ không có cách nào tiếp tục đi tới, chớ nói chi là tiến vào trong Thần Điện.
- Ý nghĩa của sinh mệnh, có quỷ mới biết ý nghĩa sinh mệnh là cái gì!
Nghe vấn đề không ngừng quanh quẩn bên tai, Lâm Hữu chỉ cảm thấy đau đầu.
Nghiên cứu thảo luận loại vấn đề triết học này là thứ mà hắn không thích nhất, làm vậy cứ như mình rất là cao thượng, với hắn mà nói chẳng khác gì ăn no căng không có chuyện làm, còn không bằng cân nhắc xem ngày mai nên ăn cái gì.
Nếu muốn nói về ý nghĩa, không phải là chính mỗi người giao phó sinh mệnh cho bản thân sao?
Còn mấy vấn đề như điểm cuối và khởi điểm, trước kia hắn cũng thường xuyên gặp người phát biểu ngôn luận, nói cái gì mà “Ai rồi cũng phải chết, vậy thì sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa” hay đại loại như vậy, hắn nghe đến muốn ói.
Hoá ra mục tiêu mà ngươi sinh ra chính là vì chết đi à?
Sau khi hắn đi vào thế giới này, vì sống sót nên đã cố gắng giãy giụa vô số lần, lại nỗ lực không biết bao nhiêu lần mới rốt cuộc đi tới một bước bây giờ.
Cho nên hắn khó mà tán đồng với loại người lãng phí sinh mệnh của chính mình.
Thế gian phồn hoa, có rất nhiều thứ để theo đuổi.
Ngươi không đi làm mới là thật sự không có ý nghĩa!
Trong thoáng chốc, Lâm Hữu giống như hiểu rõ cái gì đó, cách trở nguyên bản chắn trước mặt biến mất, toàn thân hắn đắm chìm trong ánh sáng.
Ngay cả âm thanh lượn lờ bên tai cũng biến mất không thấy tăm hơi.
- A? Như vậy là thông qua rồi à?
Lâm Hữu vô cùng ngạc nhiên, hắn chẳng qua là tùy tiện chửi thầm trong lòng một chút mà thôi, vậy mà cũng tính là trả lời hai vấn đề kia à?
Hơn nữa có vẻ như đã thành công vượt qua khảo hạch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận