Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 767: Mượn Hoa Hiến Phật

Đối với đoàn đội liên minh, cái chết của người đàn ông mặt sẹo, xem như một lần đả kích không nhỏ nhưng vẫn chưa thương tổn tới căn bản.
Đúng như những người lúc nãy vừa nói, không có thủ lĩnh, bọn họ còn có thể tiếp tục đề cử một người mới lên.
- Một đám ô hợp mà thôi, không làm nên trò trống gì đâu, đối thủ chúng ta phải đề phòng chính là Dị tộc bên kia. Bọn họ mới là uy hiếp lớn nhất.
Nói xong, Sở Chấn Nhạc không khỏi nhìn về phía trận doanh Dị tộc xa xa, lại phát hiện Thanh Phượng cũng đang nhìn về phía hắn bên này, bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc súng nồng nặc.
Cho tới nay, Nhân tộc và Dị tộc, vẫn là hai thái cực không thể dung hòa.
Một bên là chủng tộc có số lượng nhiều nhất chiếm cứ Vạn Giới, một bên là chủng tộc với đa dạng loại hình nhưng số lượng lại rất thưa thớt.
Hai bên trải rộng các giới, đều muốn tranh đoạt sự nghiệp thống nhất Vạn Giới, và cái danh xưng chủng tộc mạnh nhất.
Tuy giữa chủng tộc cũng có tranh đấu, nhưng ở khi đối mặt với lãnh chúa khác chủng tộc, hiển nhiên tranh đấu càng thêm kịch liệt.
Nhất là những đại tộc như Yêu tộc, Linh tộc, Trùng tộc, Hải tộc vân vân… Đã sớm oán hận sâu dày với Nhân tộc.
Nếu không phải vì vị diện giới vực cách nhau khá xa, chỉ sợ hai bên đã sớm chiến tranh đến ngươi chết ta sống, dồn dập phát động đại chiến từ lâu rồi.
Nhưng tạm thời những chuyện này chẳng liên quan tới Lâm Hữu.
Lúc này, hắn đã đi vào bên cạnh trận địa cơ thạch, ấn mở giao diện trao đổi.
Ban đầu hắn chỉ có thể trao đổi một viên Bảo Châu Tín Ngưỡng.
Không nghĩ tới, sau khi đánh chết mặt sẹo, lại đạt được 7 điểm công huân chiến trường và hơn 15 triệu ma năng, vừa vặn đủ để trao đổi hai viên bảo châu.
Chuyện khiến cho hắn không khỏi có chút cảm thán.
Quả nhiên làm thủ lĩnh trận doanh đạt được nhiều lợi lộc hơn.
Cân nhắc đến chuyện cơ thạch trận địa tùy thời có bị hủy, hắn trực tiếp trao đổi hai viên Bảo Châu Tín Ngưỡng.
Trong nháy mắt, thanh công huân của hắn bằng không, ma năng còn lại hơn 7 triệu.
- Được rồi, đã trao đổi xong, ta cũng nên đi, các ngươi tự mình bảo trọng.
Hắn xoay người, nói một câu với năm người bên cạnh, không có dự định hành động cùng bọn họ.
Dù sao lấy thực lực của bọn họ, căn bản không thể mang đến cho hắn nhiều trợ giúp, chỉ biết liên lụy tốc độ thu thập tài nguyên của hắn mà thôi.
Hai lãnh chúa Giới Nguyên Thủy kia tự nhiên cũng biết đạo lý này.
Bọn họ suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một vật gì đó từ trong không gian cá nhân, đưa tới trước mặt Lâm Hữu.
- Lần này, cũng may có người anh em Lâm Hữu tương trợ, chúng ta mới có thể thoát hiểm, tuy thứ này không tính là đồ gì quý giá nhưng vẫn mong ngươi nhận lấy nó, coi như quà cảm ơn đi.
- Đây là... Quyển trục?
Lâm Hữu nhìn vật phẩm gì đó trong tay đối phương, rõ ràng là một tấm quyển trục mà hắn cực kỳ quen thuộc.
Hắn không từ chối, tiếp nhận xem xét.
Sau đó, hắn nhìn thấy một đoạn tin tức làm hắn vui sướng không thôi.


Tên: Quyển trục thăng cấp binh chủng



Phẩm cấp: Hiếm có



Giới thiệu: Có thể sử dụng cho binh chủng chỉ định khiến nó trực tiếp tăng lên cùng một đẳng cấp với lãnh chúa, hữu hiệu cho binh chủng dưới cấp mười

Quả nhiên, đây là một tấm quyển trục thăng cấp binh chủng mà hắn đang tìm kiếm!
Không nghĩ tới trên tay mấy người này lại có, đúng là nhận được không lãng phí công phu.
Từ lúc này, hắn đã có tổng cộng sáu tấm quyển trục, chỉ cần tiếp tục thu thập thêm hai tấm nữa, là có thể thăng tất cả Vương tộc đều lên tới cấp chín.
- Thứ này lấy được từ đâu?
Lâm Hữu không khỏi hỏi.
- Là lúc trước chúng ta vây công một con ma thú lãnh chúa cấp tám cấp SSS nhận được nhưng nó không có tác dụng với năm người chúng ta, vừa lúc mượn hoa hiến Phật.
- Thì ra là thế, thứ này rất hữu dụng với ta, ta sẽ không khách khí.
Lâm Hữu gật đầu, cất đi quyển trục ấy.
Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của đám lãnh chúa, hắn đi ra bên ngoài sa trường, đảo mắt một cái đã biến mất trong màn đêm đen tối.
Năm người kia thấy hắn rời đi, cũng không ở lâu, vội vàng rời khỏi hiện trường.
Trong nháy mắt, bốn phía sa trường chỉ còn lại đội ngũ tam đại trận doanh và lãnh chúa các giới, tụ cùng một chỗ bàn tán xôn xao, tất cả đề tài đều xoay quanh chuyện vừa xảy ra.
Qua trận chiến này, uy danh của Lâm Hữu đã hoàn toàn khai hỏa trong phạm vi lãnh chúa cấp tám các giới, không còn ai dám hoài nghi thực lực của hắn nữa.
- Đi thôi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi.
Sắc mặt Thanh Phượng ngưng trọng nhìn theo phương hướng Lâm Hữu rời đi, thấp giọng nói với lãnh chúa bên người.
Không bao lâu sau, nhóm lãnh chúa đều tán đi, đến mỗi một góc sáng sủa trong trận địa tìm kiếm nơi nghỉ ngơi.
Một hồi xung đột giữa các lãnh chúa, cũng tạm thời hạ xuống màn che.

Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hữu nghỉ ngơi trong góc một tòa kiến trúc nào đó đã tỉnh lại, mang theo binh chủng rời khỏi trận địa.
Trải qua nửa ngày thăm dò hôm qua, hắn đã có hiểu biết cơ bản về sự vận hành của quy tắc chiến trường này.
Cho nên không tiếp tục lãng phí thời gian, trời vừa sáng, hắn đã cưỡi Rồng Yêu Đế chạy tới phiến rừng rậm còn chưa thăm dò xong lúc trước.
Về phần vấn đề an toàn của trận địa cơ thạch, hắn lại không quá lo lắng.
Tuy đám người ba đại trận doanh không phải thứ tốt lành nhưng vì ích lợi, tốt xấu gì bọn họ cũng sẽ cẩn thận bảo vệ cơ thạch chu toàn, khiến cho hắn có thể càng an tâm hơn đi ra ngoài thăm dò, thu thập càng nhiều bảo vật chiến trường.
Mà chuyện ngày hôm qua, cũng khiến hắn hiểu được một điều.
Đó là đạo lý nhiều người lực lượng lớn.
Dù bên trong trận doanh lớn nhỏ do các giới tạo thành cũng không hài hòa, nhưng không thể không thừa nhận, hiệu suất quét sạch ma thú của bọn họ nhanh hơn rất nhiều so với một mình hắn.
Cho nên hắn phải đẩy nhanh tiến độ thăm dò, tránh đến lúc đó ngay cả ma thú cũng không gặp được.
Nghĩ vậy, Lâm Hữu trực tiếp lệnh cho Rồng Yêu Đế dưới thân phát động kỹ năng Tật Ảnh, tăng tốc độ lên tới cực hạn.
Theo những con đường xẹt qua dưới chân hắn, phiến rừng rậm quen thuộc kia cũng dần dần hiện ra trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận