Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 126: Tăng Mạnh Chiến Lực

Nhưng cho dù như thế, muốn thu hoạch nhóm này chỉ sợ còn phải tốn nửa tháng mới có thể thu hoạch, hắn chờ được, nhóm lĩnh dân lại không chờ được.
Cho nên Lâm Hữu trực tiếp nhìn về phía Linh Tịch bên cạnh:
- Linh Tịch, còn lại giao cho ngươi.
Linh Tịch đã thức tỉnh Khống Chế Lực Lượng, khống chế thực vật đã đạt tới trình độ vô cùng kinh khủng.
Ứng phó những lương thực bình thường này đương nhiên không khó chút nào.
Nghe được Lâm Hữu nói vậy, nó lập tức chậm rãi bay lên, bay vút về phía đất cày, đồng thời vung động pháp trượng trong tay.
Chỗ đến đều sẽ có từng mảnh ánh sáng màu xanh rơi xuống, rơi xuống trên mặt đất.
Không bao lâu sau, những cây lương thực dưới đáy đã bắt đầu nhanh chóng cao lên, nhuộm thành một mảnh vàng rực.
Chỉ mới trong thời gian nháy mắt, đám lương thực gieo xuống đầu tiên trên cơ bản đã chín, làm cho những nông dân đang ở trên ruộng ào ào chạy ra.
- Lãnh chúa đại nhân, đây... Đây là xảy ra chuyện gì?
Những nông dân kia phát hiện Lâm Hữu, hốt hoảng tụ tập tới, tưởng là đã xảy ra biến cố gì.
- Không có việc gì, ta chỉ là làm cho những lương thực này thu hoạch nhanh hơn mà thôi, các ngươi nhanh đi thông báo cho Tiết tổng quản, nói lão ấy sắp xếp người tới thu hoạch lương thực.
- Được, tốt, chúng ta lập tức đi thông báo Tiết tổng quản!
Những lĩnh dân này nghe thấy là do Lâm Hữu làm thì nhất thời mừng rỡ lên.
Sau khi liên tục đáp lại, lập tức vội vàng chạy về trong thành Hoàng Sa, đi tìm Tiết Trường Quý.
Lại một lát sau, Linh Tịch mới bay một vòng trên đồng ruộng, một lần nữa bay trở về bên cạnh Lâm Hữu, xem ra vẻ mặt có chút uể oải.
- Vất vả cho ngươi rồi.
Lâm Hữu nói nhỏ.
Xem ra cho dù là đối Linh Tịch thì duy nhất một lần thối hóa nhiều thực vật như vậy cũng vô cùng tiêu hao tâm thần và lực lượng tự nhiên.
Cũng may lần này thôi hóa chỉ là vì khẩn cấp.
Chờ đến sau này lương thực sinh sản dần dần nhiều lên thì không cần cô bé ra tay nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Hữu dẫn Linh Tịch trở lại trong lãnh địa, để cho cô trước nghỉ ngơi thật tốt ở trong lãnh địa.
Sau đó cũng không lâu lắm, nhóm lĩnh dân được Tiết Trường Quý chỉ huy đã trùng điệp chạy tới đồng ruộng, bắt đầu thu hoạch lương thực vừa chín.
Ngay cả những lưu dân vừa được sắp xếp chỗ ở xong, cũng đều gia nhập vào trong đội ngũ.
Toàn bộ đồng ruộng náo nhiệt một mảnh.
- Tốt, tiếp tục chiêu mộ binh chủng đi.
Lâm Hữu không tiếp tục chú ý chuyện đồng ruộng nữa.
Mang theo bốn ngàn ma năng vừa lấy được đi đến dưới gốc Đại Thụ Sinh Mệnh, bắt đầu chiêu mộ binh chủng.
Lâm Hữu nhìn sơ qua một chút.
Hiện tại, trong lãnh địa của hắn đã có Rồng Mộc Ảnh, Sư Tử Gỗ, Rùa Gỗ.
Trong thời gian ngắn cũng không cần mở rộng quân đoàn lục địa.
Cho nên như trước vẫn chiêu mộ Nguyên Linh Đại Địa, bắt đầu tiến hành đột biến.


Đột biến binh chủng cấp 6 cần tiêu hao 250 điểm ma năng, xin hỏi có muốn tiếp tục không?

- Tiếp tục.
Theo âm thanh Lâm Hữu vừa dứt, Nguyên Linh Đại Địa vừa chiêu mộ ra nhất thời bị một ánh sáng bao phủ, thân thể của nó nhanh chóng biến hóa.
Không bao lâu, một quả dưa hấu cổ quái mọc ra mắt miệng và tay chân dần dần hiển lộ thân hình.
Không ngờ lần đầu tiên đã xuất hiện khởi đầu tốt đẹp.
Đột biến ra một biến chủng thực vật giống như Bí Ngô Hoảng Sợ vậy.
- Dưa hấu, đồ tốt!
Lâm Hữu kiểm tra một hồi thuộc tính của dưa hấu, quả nhiên giống như Bí Ngô Hoảng Sợ, có thể gieo hạt, chuyện này khiến hắn không khỏi có chút mừng rỡ.
Nếu nói trong hoàn cảnh khô ráo nóng bức này hắn muốn ăn cái gì nhất, vậy không còn gì khác ngoài dưa hấu.
Xem hết thuộc tính của biến chủng dưa hấu, hắn lập tức gieo trồng biến chủng dưa hấu trên vùng đất trống ở biên giới lãnh địa.
Tăng thêm lúa mì, bí ngô, khoai tây gieo xuống trước đó, nông trại trồng trọt trong lãnh địa đã mở rộng hơn rất nhiều.
Không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể nắm giữ một nông trại tư nhân thuộc về mình, trong lòng vẫn có mấy phần cảm giác thành tựu.
Sau đó, Lâm Hữu tiếp tục dùng ma năng còn lại đột biến thực vật.
Lần này vận khí không tệ, đột biến tám lần ra sáu binh chủng chiến đấu.
Mà số lượng binh chủng cấp 6 trở lên của hắn cũng đạt tới 73 binh chủng, cuối cùng đã nắm giữ một chiến lực không tầm thường.
- Cũng là lúc đi xem xét tình huống bên thành Song Diệp một chút.
Lâm Hữu nhìn mảng lớn binh chủng trước mắt, lâm vào trong im lặng.
Bởi vì cái gọi là biết người biết ta, mới có thể đứng ở thế bất bại.
Thành Song Diệp là một thành trì cách hắn gần nhất, vẫn nên tra rõ ràng tình huống thì tốt hơn.
Mà hiện tại, hắn đã có binh chủng cấp 7 đầu tiên, không cần lại e ngại cái gì, vừa hay có thể đi tìm hiểu một chút hoàn cảnh xung quanh, có thể thuận tiện đào chút người về thì đương nhiên không thể tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu đóng giao diện chiêu mộ lại, bắt đầu ở trong lãnh địa làm chuẩn bị.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Hữu mang theo mười Sư Tử Gỗ tốc độ hành động nhanh nhất, mười Rồng Mộc Ảnh, còn có Linh Tịch Nấm Yêu Vương cùng đi ra ngoài lãnh địa.
Dù sao chỉ là đi điều tra tình huống mà thôi, không cần mang quá nhiều binh chủng.
Mà đi theo bên cạnh hắn còn có Ngụy Cương phụ trách dẫn đường.
Lâm Hữu trực tiếp để cho hắn ta cưỡi lên trên lưng một Sư Tử Gỗ trong đó, cùng nhau hành động với hắn, như vậy cũng sẽ nhanh hơn một chút.
- Tốt, xuất phát!
Lâm Hữu ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội ngũ xuất phát.
Trong một loạt tiếng bước chân ầm ầm, nhắm về hướng đông nhanh chóng gấp rút chạy tới.
Vốn Ngụy Cương còn có chút sợ hãi Sư Tử Gỗ, nhất thời hoảng sợ đến nắm chắc nhánh cây lồi ra trên lưng Sư Tử Gỗ, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.
Nhưng lập tức, hắn ta đã nhớ lại chức trách của mình, ở bên cạnh Lâm Hữu chỉ đường nói:
- Lãnh chúa đại nhân, sau khi đi qua khu rừng núi này sẽ thấy một con đường lớn, chỉ cần đi thẳng dọc theo đường lớn thì có thể đến được thành Song Diệp.
- Được, chúng ta tăng thêm tốc độ, tranh thủ trong vòng một canh giờ đuổi tới.
Tốc độ của Sư Tử Gỗ nhanh hơn tốc độ của bọn họ nhiều.
Nếu như không cân nhắc địa hình và trên đường gặp phải trở ngại thì khoảng cách chỉ không đến trăm cây số, căn bản không cần tốn quá nhiều thời gian.
Đương nhiên, nếu như trên đường gặp phải ma thú gì đó thì Lâm Hữu vẫn không ngại thuận tiện giải quyết hết thu chút ma năng.
Cứ như vậy, một hàng hai người, tăng thêm hơn hai mươi binh chủng.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của nhóm lĩnh dân thành Hoàng Sa, dần dần biến mất ở trong núi rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận