Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 280: Bên Trong Chiến Trường Cấp Sáu, Làm Sao Có Thể Chứa Loại Tồn Tại Khủng Bố Này?

Ngay lúc hai người đang muốn gia tốc thoát đi, trước mắt lại xuất hiện lượng lớn dế nhũi, mà mặt đất dưới chân bọn họ cũng ầm ầm nứt toác ra.
Kỹ năng cấp bảy của dế nhũi, Đất Nứt!
Trong nháy mắt, cả mặt đất sụp đổ, vùi lấp mảng lớn binh chủng bên người bọn họ, dẫn tới tử vong thảm trọng.
Thậm chí chính bản thân bọn họ, cũng bị đất cát lún xuống làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy trốn của tọa kỵ. Chỉ thấy hai người này đang liều mạng ngăn cản cát đá công kích đến từ bốn phương tám hướng.
Thế nhưng căn bản bọn họ không có năng lực phản kháng!
Đây là thực lực của lãnh chúa full binh chủng cấp bảy sao?
Hai người hoảng sợ vô cùng, đồng thời lại cực kỳ không cam lòng.
Vì sao bọn họ lại xui xẻo như vậy? Đã bị truyền tống vào chiến trường số một được xưng là khu vực tử thần, còn vừa bước vào đã đụng tới loại lãnh chúa biến thái này?
Mắt thấy dế nhũi đang bao vây càng ngày càng nhiều, binh chủng bên người lại không ngừng giảm bớt, rốt cục nảy tuyệt vọng cũng nảy lên trong lòng bọn họ, sắc mặt hai người trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Mà lãnh chúa dế nhũi đứng ở bên ngoài hố đất, lại đang vô cùng sảng khoái, nhìn bộ dáng không ngừng giãy dụa của hai người kia.
Thật giống như hành hạ người khác đến chết có thể cho mang đến khoái cảm cho gã.
Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên một đợt chấn động ầm ầm vang lên từ phía xa xa, đang lao nhanh về hướng này.
- Chuyện gì vậy?
Lãnh chúa dế nhũi thầm cả kinh, gã đưa mắt nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy trên vùng đất bằng phẳng thuộc chiến trường, có một thực vật khủng bố dạng bạch tuộc đang lao nhanh tới.
Nơi nó đi đến, cả mặt đất đều kịch liệt chấn động theo.
Bên cạnh nó còn có rất nhiều thực vật cổ quái tuôn ra không ngớt, trên người từng thực vật đều tản ra uy thế cường hãn vượt quá cấp bảy bình thường.
Số lượng cực kỳ khổng lồ, nhiều hơn số lượng binh chủng của lãnh chúa cấp sáu bình thường!
Chỉ thực vật bên cạnh đã khủng bố như vậy, càng đừng nói tới quái vật bạch tuộc đáng sợ kia.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ vô biên, khiến lãnh chúa dế nhũi chỉ liếc mắt một cái cũng cảm thấy cả người phát lạnh, kinh hãi vô cùng.
Cấp tám! Tuyệt đối là tồn tại cấp tám!
Bên trong chiến trường cấp sáu, làm sao có thể chứa loại tồn tại khủng bố này?
Vẻ mặt lãnh chúa dế nhũi tràn đầy hoảng sợ.
Gã làm gì còn tâm trạng tiếp tục săn giết lãnh chúa khác nữa, chỉ lập tức hô to đầy kinh hoàng:
- Mau! Tất cả trở về!
Trong nháy mắt, tất cả binh chủng dế nhũi trong hố đất đều bị gã triệu tập đến bên người, sau đó không chút nghĩ ngợi, gã lập tức bỏ chạy, trực tiếp buông tha cho hai người đang bị chôn trong hố đất.
- Hử?
Từ phía xa xa, Lâm Hữu đang ngồi bên cạnh bản thể Thanh Đằng nhẹ nhàng “Hử” một tiếng. Hắn cũng phát hiện ra lãnh chúa dế nhũi, ánh mắt trực tiếp nheo lại.
- Đi, đừng cho hắn chạy.
Âm thanh lạnh nhạt vừa rơi xuống, Rồng Yêu Vương và Rồng Yêu Phi trên bầu trời đột nhiên gia tốc, phát động kỹ năng Tật Ảnh lao về phía lãnh chúa dế nhũi.
Lãnh chúa dế nhũi vốn đang muốn chui xuống mặt đất chạy trốn, vừa phản ứng lại, đột nhiên trên đỉnh đầu đã truyền đến vài tiếng rồng ngâm cao vút.
- Cái gì?
Sắc mặt gã điên cuồng biến đổi. Ngay khi gã ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy bốn con thực vật cự long với hình thái khác nhau đang xoay nhanh trên đỉnh đầu mình.
Trong phút chốc, gió to chợt nổi lên. Chỉ nháy mắt sau, cơn lốc này đã thổi quét cả gã và tất cả binh chủng bên người, cuốn sạch lên không trung.
Cùng lúc đó, Thanh Đằng cũng lao tới nơi.
Sưu sưu…
Vài tiếng phá không vang lên, chỉ thấy dây leo thật lớn đột nhiên lao ra, bắn thẳng vào khung cảnh tựa như tận thế kia.
- A ——
Tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng với một đoàn mưa máu nổ tung bên trong cơn lốc.
Đồng thời, trong đầu Lâm Hữu vang lên một tiếng nhắc nhở.


Đánh chết lãnh chúa cấp sáu của vị diện khác, đạt được 8000 điểm ma năng, Tinh Hoa Lãnh Địa cấp sáu x1

Cừ thật!
Chiến trường vừa mở ra chưa đầy hai mươi phút đã tích lũy được nhiều ma năng như vậy.
Chỉ sợ lãnh chúa này đã giết không ít người rồi.
Lâm Hữu cũng lười nhìn phần chân tay cụt còn lại của đối phương, hắn trực tiếp đúng bên người Thanh Đằng nói:
- Đi thôi, tiếp tục đi tới.
Giống như vừa làm một chuyện cực kỳ nhỏ bé, chẳng đáng nhắc tới, Thanh Đằng lại di động. Nó trực tiếp vượt qua mảnh đất hỗn loạn bên dưới, tiếp tục chạy tới chỗ sâu trong chiến trường, tìm kiếm con mồi khác.
Hồi lâu sau khi bọn họ rời đi, sâu trong một hố đất bên cạnh, đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm”, hai lãnh chúa mặt xám mày tro ló đầu ra ngoài, trên mặt bọn họ tràn ngập nghi hoặc.
- Chuyện gì đã xảy ra? Sao tên kia đột nhiên không công kích nữa?
Lãnh chúa bò cạp độc vừa cảnh giác vừa kinh ngạc nhìn bốn phía.
- Không biết, đột nhiên công kích ngừng lại giữa chừng, chẳng lẽ tên kia đã rời đi?
Lãnh chúa dã thú cũng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, hắn đang tò mò nhìn về phía bên cạnh.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt bọn họ đồng loạt chấn động, chỉ thấy ở phía xa xa kia có hàng đống thi thể và mảng lớn máu tươi đầy đất.
- Này... Hình như là thi thể của tên kia?
- HÍt! Hình như là vậy!
- Làm sao có thể!
Trong nháy mắt đột nhiên con ngươi của hai người co rút tới vô cực, trong lòng lại dấy lên một hồi sóng to gió lớn.
Một lãnh chúa full binh chủng cấp bảy.
Mà chết thảm như vậy?
Phải biết rằng, từ nãy tới giờ chỉ trôi qua vài phút thôi!
Rốt cuộc là ai khủng bố vậy? Có khả năng giết chết một lãnh chúa với thực lực cường đại như thế chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhường này?
Quá khoa trương!
Bên trong chiến trường số một còn có quái vật bực này?
Dưới sự sợ hãi vô cùng, hai người này làm sao còn dám ở lại nữa? Bọn họ lập tức bò ra khỏi hố đất, triệu tập binh chủng còn lại, vội vàng rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn lại một mảnh thi thể hỗn độn, và một cái hố đất thật lớn, giống như minh chứng cho một hồi chiến đấu vừa diễn ra nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận