Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 754: Ngày Lễ Đông Chí

Chỉ chốc lát sau, phi thuyền cất cánh, dần dần lên không.
Trong một luồng nhiệt khí phun ra, bay trở về hướng thành Hoàng Sa, dẫn tới vô số người qua đường nghỉ chân bên cạnh.
- Lãnh chúa đại nhân, sợ là về sau lãnh chúa thành Hoàng Sa này, không đơn giản.
Quản sự bên người Trình Phác thấp giọng nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phi thuyền dần dần đi xa.
- Đúng vậy.
Trình Phác cảm thán một tiếng, ánh mắt thâm trầm.
- Ta nhìn người nhiều như vậy năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một lãnh chúa có tiềm chất làm Đế vương.
- Dựa vào thực lực của hắn, thành tựu ngày sau nhất định không thấp.
- Lần này, may mắn ta liều mạng bảo vệ tốt người của hắn, nếu không sợ là thành Xích Tiêu chúng ta sẽ tổn thất một chỗ dựa vững chắc.
- Lãnh chúa đại nhân anh minh.
Quản sự chắp tay khen tặng.
- Được rồi, đều trở về đi, gần đây trời càng ngày càng rét, phỏng chừng sắp có tuyết rơi.
Trình Phác khoát tay, xoay người đi trở về Thành Xích Tiêu.
Đúng lúc này, bầu trời diện tích mênh mông bát ngát kia, từng đốm trắng rậm rạp xuất hiện, từ không trung chậm rãi bay xuống dưới.
Tầm nhìn vốn trong suốt, cũng dần dần bị một mảnh màu trắng bao trùm.
- Lãnh chúa đại nhân, tuyết rơi.
Bên ngoài phi thuyền, Từ Trung thấp giọng nói với Lâm Hữu.
- Đúng vậy, tuyết rơi.
Ánh mắt Lâm Hữu đầy cảm khái, hắn nhìn chăm chú vào những bông tuyết không ngừng bay xuống dưới kia.
Lấy cường độ thân thể cấp tám của hắn, đã cũng không còn bị rét lạnh ảnh hưởng bao nhiêu.
Nhưng trên con đường này thình lình có tuyết, vẫn khiến cho trong lòng hắn giật mình một cái.
Quanh co lòng vòng một hồi.
Hắn đã đến thế giới này gần một năm, đúng là thời gian trôi qua cực nhanh.
Nếu lúc này hắn còn ở thế giới vốn có, chắc mọi người đều bắt đầu ăn bánh trôi sủi cảo rồi?
- Đúng rồi.
Bỗng nhiên Lâm Hữu nghĩ đến cái gì, hắn nhìn về phía Từ Trung bên người.
- Trong thành Hoàng Sa chúng ta, có ngày lễ Đông Chí gì đó hay không?
- Đông Chí?
Từ Trung sửng sốt một chút, vẻ mặt nhớ lại:
- Ta còn nhớ trước kia cũng có, nhưng vì khi đó người trong thành đều đi gần hết, cho nên dần dần cũng không có ai qua.
- Như vậy à!
Lâm Hữu cúi đầu trầm ngâm:
- Được rồi, về sau thành Hoàng Sa chúng ta định ngày hôm nay là Đông Chí đi, cũng thuận tiện cho mọi người nghỉ một ngày.
- Lãnh chúa đại nhân anh minh!
Ánh mắt Từ Trung sáng lên.
Đối với một tòa thành trì phát triển, kết hợp làm việc và giải trí là chuyện không thể thiếu.
Vừa lúc nương theo Đông Chí này, cho mọi người chơi bời một ngày lễ vui vẻ, như vậy cũng gia tăng bầu không khí cuộc sống trong thành Hoàng Sa.
Bầu không khí cuộc sống càng ngày càng nồng đậm, tự nhiên cũng có thể hấp dẫn càng nhiều cư dân lãnh địa đi tới định cư, tăng lên lòng trung thành.
Lãnh chúa đại nhân quả nhiên anh minh, ngay cả chuyện này cũng có thể nghĩ đến.
Từ Trung không nhịn được thầm bội phục trong lòng, vẻ mặt cũng cung kính hơn vài phần.
Nhưng hắn đâu biết rằng, Lâm Hữu đơn thuần chỉ nhớ lại một ngày lễ mà thôi.

Cứ như vậy, dưới bông tuyết rơi đầy trời, Phi Thuyền Ma Năng vẫn một đường phi hành.
Cuối cùng hơn hai giờ sau, nó đã thành công bay trở về bên trong thành Hoàng Sa.
Lâm Hữu dặn dò Từ Trung vài câu rồi mang theo tài liệu phi thuyền nhận được từ tay Trình Phác quay về lãnh địa, chuẩn bị sửa chữa Phi Thuyền bị tổn hại bổ dung chỗ hổng.
Lần này vì biểu đạt xin lỗi, Trình Phác cho hắn chừng 20 phần tài liệu phi thuyền, khiến cho hắn lại một lần nữa sợ hãi than thở về nội tình của lão lãnh chúa.
Dù sao hắn thu thập một phần tài liệu cũng cần tiêu phí không ít khí lực.
Nhưng Trình Phác lại một chút lấy ra nhiều như vậy, đúng là không phục không được.
Dựa vào 20 phần tài liệu này, số lượng Phi Thuyền Ma Năng của thành Hoàng Sa đã đạt tới 50 con, có thể tiếp tục tăng thêm một con thuyền trên mỗi tuyến đường, hiệu suất vận chuyển lại tăng lên thật lớn.
Hơn nữa, trên đường trở về Lâm Hữu đã dặn dò Từ Trung về chuyện xây dựng thêm tuyến đường, để đối phương nhiều chiêu mộ thêm nhân thủ.
Không có chần chờ, hắn trực tiếp một hơi tạo ra tất cả phi thuyền.
Làm xong chuyện này, Lâm Hữu nhìn thời gian, đã tới gần giữa trưa.
Về cơ bản không đủ thời gian đi tranh đoạt quả Bản Nguyên.
Cho nên hắn thật hào phóng thưởng cho chính mình nửa ngày nghỉ phép, ở bên trong lãnh địa cùng nhau ăn Tết với nhóm cư dân, không còn tiếp tục đi chú ý tới những chuyện lung tung rối loạn khác nữa.
,,,
Tuyết rơi ngày Đông Chí vẫn không chịu ngừng.
Không biết là nghênh đón năm đầu đến, hay đang biểu thị cái gì, liên tiếp hạ vài ngày tuyết vẫn không ngừng rơi.
Dù vậy, vẫn không thể dập tắt nhiệt tình của nhóm lãnh chúa.
Nhất là Đại Thụ Bản Nguyên bên kia, lại tranh đấu cực kỳ nóng bỏng, không hề bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi của khí hậu.
Hơn nữa, quy tắc bên trong vị diện Ma Thú vốn hỗn loạn.
Rõ ràng khí hậu bên trong các giới không ngừng biến hóa nhưng nó vẫn giữ nguyên như lúc ban đầu, không có gì thay đổi.
Trong lúc Lâm Hữu theo chân bọn họ, mỗi ngày đều sẽ đi tranh đoạt trái cây, cũng thu hoạch được 6 quả Bản Nguyên.
Cộng thêm một quả lúc trước, tổng cộng là 7 quả, đạt được 7000 điểm sức mạnh tín ngưỡng.
Tính cả điểm tích lũy nhận được từ lãnh địa trong khoảng thời gian này, vừa vặn đột phá cửa ải 40 ngàn, chỉ thiếu 10 ngàn là lên lãnh chúa cấp chín.
Mà thực lực bản thân hắn, cũng mạnh hơn gần tám phần so với lúc vừa lên cấp.
Kể cả khi không phát động kỹ năng cường hóa của mảnh vỡ Thần cách, cũng không thua kém một vị lãnh chúa uy tín lâu năm, coi như một lần bay vọt về chất.
- Các anh em, giữa trưa ngày mai Chiến Trường Vạn Giới sẽ mở, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Bỗng nhiên một tin tức xuất hiện trên kênh công quốc.
Trải qua ba tháng chiến đấu và tăng lên, cuối cùng một đợt Chiến Trường Vạn Giới cũng tới gần.
Lâm Hữu vừa xem xét tình huống lãnh địa vừa ấn mở kênh công quốc và kênh đế quốc, bên trên tràn đầy tin tức nhanh chóng xẹt qua.
- Đã sớm chuẩn bị tốt, sẽ chờ chiến trường mở ra sẽ giết tơi bời phe đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận