Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 852: Lòng Trung Thành

Lâm Hữu trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương lại tới đây vì mình.
Ngay cả những lãnh chúa bên cạnh cũng vậy, tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn, không nhịn được tự giác tránh qua một bên, trực tiếp làm hắn bại lộ ra ngoài.
- Chính ngươi đã giết đám Triệu Tinh?
Ánh mắt lãnh chúa cấp mười nọ lạnh như băng, nhìn thẳng vào Lâm Hữu.
Đồng thời một luồng khí tức mênh mông bát ngát đột nhiên bùng nổ, chèn ép về phía hắn.
Lâm Hữu vốn đang muốn rời đi, lập tức cảm giác cả người trầm xuống, bị ép tới không thể nhúc nhích, hai chân rơi thật sâu xuống dưới mặt đất.
Nhưng mà lập tức, mảnh nhỏ Thần cách trong cơ thể hắn đã hiện ra một luồng lực lượng quy tắc, âm thầm ngăn cản cỗ uy áp này.
- Ta không biết cái gì là Triệu Tinh, ngươi nhận sai người rồi.
Lâm Hữu trầm giọng nói, ánh mắt không chút sợ hãi đối diện cùng lãnh chúa cấp mười.
Nếu hắn không đoán sai.
Mấy người Triệu Tinh trong miệng đối phương chính là năm người bị giết ngày hôm qua, hiện giờ chỗ dựa của bọn họ đặc biệt khởi binh tới vấn tội.
Hắn tự nhận là ngày hôm qua mình xử lý cực kỳ bí ẩn, còn xử lý vô cùng sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không bị những người khác phát hiện.
Nói cách khác, đối phương cũng không trực tiếp có chứng cớ chứng minh là hắn giết, bằng không đâu cần phải có người đặc biệt đi tới chỉ ra và xác nhận.
Quả nhiên không ngoài những gì hắn suy đoán.
Hắn vừa dứt lời, lãnh chúa cấp chín kia đã quát chói tai lên tiếng:
- Không phải ngươi thì còn ai? Ngày hôm qua khi ở hồ Toái Thạch, ta đã tận mắt nhìn thấy nhóm các ngươi xung đột với đám Triệu Tinh. Cùng ngày lãnh địa của bọn họ đã biến mất, khẳng định là các ngươi ra tay!
Đại khái là có chỗ dựa ở quốc vương, khiến cho lãnh chúa cấp chín kia vô cùng kiêu ngạo, dám đứng trên không trụ sở thế giới Nguyên Thủy kêu gào bốn phía, gây chuyện.
Vị quốc vương kia vừa nghe xong lời đối phương nói, trong mắt đã hiện lên một tia hàn ý.
- Đám người Triệu Tinh chính là trụ cột của công quốc ta, có một chút mâu thuẫn nhỏ đánh nhau cũng không sao, thế nhưng ngươi lại đuổi tận giết tuyệt, quả nhiên là không để công quốc Thất Sát ta vào mắt.
Ha hả.
Mâu thuẫn nhỏ?
Trong lòng Lâm Hữu thầm cười lạnh một tiếng, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại không thay đổi.
- Không chứng cớ đừng ngậm máu phun người, ngày hôm qua chúng ta chỉ làm bọn họ bị thương nặng mà thôi, bên cạnh có rất nhiều người đã nhìn thấy.
- Nói như vậy là ngươi không định thừa nhận?
Ánh mắt quốc vương Thất Sát lạnh nhạt.
- Vì sao ta phải thừa nhận, chỉ dựa vào gia hỏa kia tùy tiện nói mấy câu?
Lâm Hữu chết sống cũng không nhận.
- Nếu như vậy, đừng trách ta ép ngươi phải mở miệng.
Đột nhiên, quốc vương Thất Sát vung bàn tay to lên, một luồng uy thế khủng bố từ bốn phương tám hướng ập tới Lâm Hữu, giống như khắp không gian đều bị đè ép rồi.
Sắc mặt Lâm Hữu đại biến, không nghĩ tới đối phương nói ra tay là ra tay, còn ra tay trên địa bàn của Giới Nguyên Thủy bọn họ.
Hắn căn bản không kịp phản ứng, một luồng lực lượng vô hình đã hung hăng oanh nhập vào trong cơ thể, đánh bay cả người ra ngoài.
Mà trên đường bay ngược, khí huyết trong cơ thể sôi trào từng đợt, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra, té thật mạnh xuống mặt đất bên ngoài mấy mét.
Thật mạnh!
Thực lực quốc vương Thất Sát mạnh hơn rất nhiều so với quốc vương vừa tiến cấp bình thường.
Lâm Hữu gian nan bò dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, chống lại ánh mắt lạnh nhạt như nhìn con kiến kia, trong lòng hiện ra vô hạn sát ý.
- Không chết?
Quốc vương Thất Sát nhướng mày.
Gần như vừa rồi hắn đã vận dụng bảy thành thực lực, muốn trực tiếp giết chết Lâm Hữu, lại không nghĩ tới chỉ khiến kẻ này trọng thương mà thôi.
Kẻ này... Không thể giữ lại được!
- Quốc vương Thất Sát, ngươi đừng quá phận, lại dám ra tay trong doanh địa, chẳng lẽ không sợ Đại Đế giáng tội?
Nhưng ngay lúc đó, những lãnh chúa bên cạnh khác đột nhiên phản ứng lại, mấy lão lãnh chúa thực lực không tầm thường lập tức đứng ra, chắn trước mặt Lâm Hữu.
Khí thế trên người bọn họ cũng không mạnh hơn Lâm Hữu cường bao nhiêu, nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước đứng ra, không hề sợ hãi uy thế của quốc vương Thất Sát.
Bởi vì đây đã không phải vấn đề mâu thuẫn giới vực mà liên quan đến vấn đề thể diện của cả Giới Nguyên Thủy bọn họ.
Đối phương đã đánh đến tận cửa, nếu bọn họ còn thờ ơ, thì lãnh chúa Giới Nguyên Thủy là cái thứ gì?
Cho nên rất nhanh, lại có rất nhiều lãnh chúa xuất hiện, bao quanh Lâm Hữu ở trung gian, ánh mắt kiên định, bày ra một bộ tư thế nghênh chiến.
- Các ngươi…
Lâm Hữu lau vết máu trên khóe miệng, nhìn những bóng dáng bốn phía đang bảo vệ hắn ở bên trong, trong lòng đã nhiễm xúc động thật lớn.
Giờ khắc này, không biết từ đâu, bỗng dưng trong lòng hắn chợt xuất hiện một luồng cảm xúc có tên là lòng trung thành.
Tuy bình thường bọn họ không có nói chuyện, không hề trao đổi, thậm chí có những người còn chưa từng gặp mặt.
Nhưng giờ phút này, tất cả đều là lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy, đều là đồng bào đến từ cùng một giới vực!
- Các ngươi xác định mình muốn cản ta?
Quốc vương Thất Sát nhìn đội ngũ che ở trước mặt mình, sắc mặt hắn ta dần dần trầm xuống.
Căn bản không để cho bọn họ có cơ hội giảng đạo lý.
Người này lập tức nâng tay lên, một luồng uy thế khủng bố nhanh chóng hội tụ, chuẩn bị lại ra tay lần nữa.
- Thất Sát, ngươi đang khinh Giới Nguyên Thủy chúng ta không có người hả?
Đột nhiên, một âm thanh rét lạnh như băng vang lên.
Ngay khi quốc vương Thất Sát sắp sửa ra tay, Kỷ Tinh Hà chuyên môn phụ trách trụ sở đã trống rỗng xuất hiện, ngăn ở trước mặt quốc vương Thất Sát.
- Là ngươi?
Ánh mắt quốc vương Thất Sát ngưng lại, uy thế trong tay cũng theo đó mà tiêu tán.
Nhưng vẻ mặt của hắn ta vẫn không có bao nhiêu biến hóa, tựa như không để Kỷ Tinh Hà vào mắt.
- Đường đường là một quốc vương công quốc, lại ra tay với một lãnh chúa cấp chín, Giới Thái Huyền các ngươi có uy phong thật lớn.
Kỷ Tinh Hà lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thất Sát.
Tuy thực lực của lão yếu hơn Thất Sát một chút, chỉ có ba mảnh vỡ Thần cách, mà Thất Sát lại có được bốn mảnh nhỏ Thần cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận