Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1271: Trường Đua Binh Chủng.

Trong nháy mắt, địa vị của Lâm Hữu trong lòng Trầm Tư Không lại cất cao thêm lần nữa, để hắn càng thêm coi trọng.
Hắn lập tức đi tới trước mặt đám người Vương Hàn, khiển trách:
- Đồ vô dụng, vị này chính là khách quý của Diệt Thần Minh chúng ta, các ngươi cút trở về tự kiểm điểm cho ta!
- Vâng!
Bọn người Vương Hàn không dám phản bác, len lén liếc nhìn Lâm Hữu một cái rồi chạy như bay vào trong quán rượu.
Đợi đến khi cả đám hoàn toàn chạy mất dạng thì Trầm Tư Không mới lộ ra vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Lâm Hữu.
- Tiểu bối bị quản giáo không nghiêm, khiến Lâm lão đệ chê cười.
- Bọn hắn đều là hạt giống không tệ, nên tập trung bồi dưỡng cho thật tốt, sửa tính tình lại một chút vẫn là có rất nhiều không gian để tăng lên.
Người trẻ tuổi chắc chắn sẽ có khi kiệt ngạo bất thuần, Lâm Hữu có thể hiểu được.
Tuy rằng hắn cũng là người trẻ tuổi, nhưng so sánh với người bên trong Thần Vực thì hắn từng làm chủ nhân một thành, thậm chí là người đứng đầu một nước, tính cách đã sớm được mài giũa.
Điều này cũng làm cho hắn không nhịn được nhớ đến cuộc sống trước kia.
Nếu như sau này có cơ hội, hắn hy vọng có thể tìm được một nơi không tranh quyền thế, sau đó thành lập một lãnh địa, chậm rãi gia tăng thực lực, không tham dự vào việc ồn ào và hỗn loạn trên thế gian này.
- Đúng rồi.
Đang nghĩ ngợi, Trầm Tư Không đột nhiên nói sang cái khác:
- Lâm lão đệ chuẩn bị đi đâu thế?
- Không có gì, ta định đi dạo quanh đây một chút, nhìn có thể kiếm lời chút điểm Pháp Tắc Tinh Thạch không.
Hiện tại, số lượng của binh chủng Lâm Hữu chỉ có 25000, binh chủng siêu phàm càng ít hơn, chỉ có hơn hai ngàn.
Cân nhắc tiếp theo có khả năng xảy ra chiến đấu, hắn nhất định phải mau chóng tuyển mộ đủ năm vạn binh chủng, sau đó đều thay đổi thành cấp Siêu Phàm mới được.
Dựa theo tính toán cứ chiêu mộ mỗi một binh chủng cộng thêm đột biến thì sẽ tiêu tốn hai khối Pháp Tắc Tinh Thạch, như vậy hắn sẽ cần khoảng một trăm ngàn viên Pháp Tắc Tinh Thạch.
Điều này với hắn mà nói không phải là con số nhỏ.
- Nếu như Lâm Hữu lão đệ muốn kiếm Pháp Tắc Tinh Thạch, ta biết một chỗ rất thích hợp ngươi.
Trầm Tư Không suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ồ? Đó là nơi nào thế?
Lâm Hữu hứng thú hỏi.
Trầm Tư Không tiến lại gần rồi thì thầm vài câu bên tai Lâm Hữu.
Ánh mắt vốn dĩ mang theo chút tò mò của Lâm Hữu dần dần càng sáng rực.
……….
Bên ngoài thành Vạn Thần.
Trên con đường lớn phồn hoa nhất.
Sau gần nửa giờ đi bộ, Lâm Hữu cũng đi tới một tòa kiến trúc rộng lớn tên là Trường Đua Binh Chủng.
Đây chính là địa phương Trầm Tư Không giới thiệu với hắn, nói là nơi này có thể nhanh chóng kiếm tiền.
Tuy gọi là trường đua nhưng không phải bởi vì nó dùng để đua ngựa, mà chính là chỉ bất cứ hình thức giao đấu có quan hệ tới binh chủng.
- Chắc là nơi này rồi.
Lâm Hữu quay đầu nhìn bốn phía, tất cả đều là lãnh chúa ra ra vào vào trường đua, trình độ náo nhiệt ngang với chợ phiên.
Mơ hồ còn có thể nghe được trong kiến trúc truyền ra từng trận hô to.
Lâm Hữu theo sóng người bước vào trong, sau bảy quẹo tám rẽ tới được trung tâm, một cỗ khí tức ồn ào lập tức đập vào mặt.
- Xông lên! Xé nát đầu của nó!
- Giết chết nó cho ta!
- Cơ hội tốt! Bẻ gãy cánh của hắn đi!
- Đối diện theo không kịp, mau ngăn chặn hắn trị liệu!
...
Từng tiếng kêu gào kịch liệt không ngừng quanh quẩn bên tai Lâm Hữu.
Lâm Hữu có chút bất ngờ, bên trong trường đua vậy mà lại có càn khôn khác, nơi đây được xây theo kiểu lộ thiên (ngoài trời), hơn nữa to đến mức khoa trương, kích thước cơ hồ bằng một sân vận động lớn.
Một đám người đứng trên khán đài, đỏ mặt tía tai gào thét.
Mà trong sân có hai đội binh chủng lớn đang giao phong kịch liệt, đánh khó xá khó phân.
Nhưng điều khiến Lâm Hữu ngạc nhiên nhất không phải là cái này, mà chính là binh chủng tạo thành đội ngũ hai bên.
Đủ loại binh chủng, chủng tộc gì cũng có, đội ngũ lộn xộn vô cùng, căn bản không giống như có lãnh chúa đang chỉ huy điều khiển.
Hắn tìm nhân viên phụ trách việc đăng ký hỏi thăm một chút thì mới biết được, hoá ra những binh chủng này là do các lãnh chúa trên khán đài đưa ra.
Đúng vậy.
Quy tắc tranh tài của sân bãi này chính là hỗn chiến tập thể!
Mỗi lãnh chúa lấy ra một binh chủng, phân phối ngẫu nhiên tạo thành hai đội ngũ số lượng xấp xỉ nhau, sau đó tiến hành hỗn chiến, đồng thời dùng Pháp Tắc Tinh Thạch làm tiền đặt cược.
Lãnh chúa phe thắng có thể lấy tất cả tinh thạch của lãnh chúa phe thất bại, phân phối dựa theo tỉ lệ đặt cược.
- Thú vị đấy.
Lâm Hữu ngạc nhiên nhìn dưới sân, đây là lần đầu tiên hắn nghe được quy tắc cổ quái như vậy.
Mỗi lãnh chúa đưa ra một binh chủng rồi tạo thành một đội ngũ tạm thời, hơn nữa còn được phân phối ngẫu nhiên, cái này gia tăng tính tùy cơ rất lớn cho cuộc tranh tài.
Không ai biết đội ngũ mình đặt cược có thể thắng hay không, như vậy sẽ ngăn cản rất nhiều khả năng gian lận, hoàn toàn dựa vào thực lực và vận khí để nói chuyện.
- Nếu như vậy, vậy cho ta đăng ký một buổi chiến đấu cấp 12 đi.
Lâm Hữu nói với nhân viên công tác.
- Vâng, ta lập tức đăng ký cho ngài.
Nhân viên công tác thuần thục ghi chép tin tức của Lâm Hữu, sau đó đưa cho hắn một khối thẻ bài.
- Đây là số thứ tự của ngài, trận đấu cấp 12 tiếp theo sẽ được cử hành sau mười lăm phút nữa, ngài có thể đặt cược tinh thạch cho bản thân.
- Chúng ta sẽ giữ bí mật tất cả tin tức của ngài, không ai biết được bất cứ thông tin nào có liên quan tới ngài và binh chủng của mình, binh chủng thua trận sẽ được truyền tống rời sân ngay lập tức, sẽ không có tử vong, chúc ngài chơi vui vẻ.
Không ngờ còn có thể tiến hành giữ bí mật binh chủng, trường đua này thật là phục vụ chu đáo, khó trách sẽ trở thành địa phương được nhiều lãnh chúa yêu thích như vậy.
Hơn nữa vì để tránh âm mưu đen tối, lãnh chúa chỉ có thể đặt cược cho bản thân.
Nếu muốn thắng, vậy dựa vào thực lực của mình để chiến thắng, cống hiến một phần sức lực cho đội ngũ mà mình được phân phối.
- Ừm.
Lâm Hữu lên tiếng, tiếp nhận thẻ bài rồi nhìn lướt qua, một giao diện đặt cược và lựa chọn binh chủng lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đây hình như là công năng của kiến trúc lãnh địa cấp cao, xem ra vô cùng hoàn thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận