Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 718: Căn Cứ Địa Của Liên Minh Giới Vực (2)

Nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm, đó là đã gia nhập Liên Minh Giới Vực do Giới Vĩnh Hằng và Giới Ma Nguyên là hai giới vực đứng đầu.
Hai người vội vàng đi vào quảng trường ở bên ngoài tòa lầu lớn nọ, rất nhanh sẽ bước qua cửa đi vào bên trong.
Bộ dáng chật vật không chịu nổi kia, lập tức dẫn tới không ít ánh mắt các lãnh chúa.
- U, có phải Mặc Hòe và Trương Tùng Ngạn của thế giới Linh Châu không? Sao vừa thấy mặt đã chật vật như vậy?
Lúc này, một người đàn ông mặc áo giáp màu bạc mang theo một tiểu đội năm người đi tới từ phía đối diện, vừa vặn đụng phải hai người kia.
- Quách Trung Hiền!
Sắc mặt của Mặc Hòe và Trương Tùng Ngạn trầm xuống, thậm chí còn trở nên đen thui trong nháy mắt.
- Hừ, chuyện của chúng ta, không cần ngươi quan tâm!
Nói xong, hai người không để ý tới đối phương, tiếp tục đi vào bên trong tòa lầu.
Quách Trung Hiền thấy vậy, lại khinh thường cười lạnh:
- Thấy các ngươi như vậy, phỏng chừng là hành động thất bại rồi? Tiểu giới vực vẫn là tiểu giới vực, một nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng có thể thất bại?
- Ngươi nói cái gì?
Hai người Mặc Hòe ngừng chân, quay đầu lại trừng mắt đầy giận dữ nhìn Quách Trung Hiền.
- Đừng tưởng rằng đại lục Vô Tướng các ngươi có nhiều hơn chúng ta một vị Đại Đế thì sẽ mạnh hơn. Gia hoả cấp tám mà chúng ta đụng tới hôm nay, dù là năm người các ngươi cùng tiến lên cũng phải thất bại thôi!
- Hả? Ta không nghe lầm chứ? Các ngươi bị một lãnh chúa cấp tám biến thành như vậy?
Quách Trung Hiền và đám đồng đội bên người liếc mắt nhìn nhau một cái, nở nụ cười, lại không kiêng nể gì tiếp tục trào phúng.
- Ngay cả một lãnh chúa cấp tám cũng không đối phó được? Các ngươi đang chọc người khác buồn cười sao?
- Còn nói năm người chúng ta cùng lên cũng không đối phó được một người, có khoác lác cũng không nên thổi như vậy.
- Giới Linh Châu các ngươi đúng là càng sống càng đi thụt lùi, lại dám bịa ra loại lý do sứt sẹo như thế.
- Đi thôi, đừng nhiều lời với bọn họ, tránh bị lây bệnh.
Tiếng cười nhạo vô tình, không ngừng truyền ra từ trong miệng đám người Quách Trung Hiền, khiến sắc mặt hai người Mặc Hòe chợt xanh chợt tím, vô cùng khó coi.
Hai người này vốn đang muốn hảo tâm nhắc nhở bọn người kia một chút, để bọn họ chú ý cẩn thận hơn.
Nhưng nếu đối phương đã không cảm kích như vậy, bọn họ cũng không cần phải nói gì, nên khiến đám gia hoả tự đại này ăn một hồi đau khổ.
- Hừ!
Hai người ấy chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói cái gì nữa, trực tiếp xoay người đi vào bên trong tòa lầu, mặc cho đám lãnh chúa bên cạnh bàn tán xôn xao
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng bọn họ nữa, mấy người Quách Trung Hiền mới dần dần thu lại vẻ tươi cười, ánh mắt trở nên thâm trầm.
- Các ngươi cảm thấy, những lời vừa rồi của bọn họ có mấy phần tin được?
Quách Trung Hiền thấp giọng nói, vẻ mặt lúc này và hồi nãy y như hai người hoàn toàn khác nhau.
- Mặc dù có chút khoa trương, nhưng xem bộ dạng của bọn họ, phỏng chừng là thật.
- Đúng vậy. Nhưng ta vẫn không quá tin tưởng người biến bọn họ thành như vậy chỉ là một lãnh chúa cấp tám.
- Cần phải nói ư? Khẳng định trong lời nói kia có chút khuếch đại rồi.
- Đồng ý.
Tuy Giới Linh Châu chỉ là giới vực nhỏ, nhưng thực lực của hai người Mặc Hòe vẫn mạnh không thể nghi ngờ, ít nhất cũng có thể sắp xếp đến trình độ trung thượng trong nhóm lãnh chúa cấp tám.
Có thể khiến bọn họ trở nên chật vật như thế, nói như thế nào cũng phải là vài lãnh chúa cấp tám có thực lực tương đương, hoặc chân chính là lãnh chúa cấp chín.
Nhưng mặc kệ là trường hợp nào, bọn người Quách Trung Hiền vẫn có tin tưởng mình sẽ ứng phó được, mà kể cả khi không ứng phó được, chạy thoát vẫn không thành vấn đề.
Cho nên sau khi thương lượng một phen, bọn họ cũng không để chuyện này ở trong lòng, trực tiếp rời khỏi tòa lầu cao chọc trời, tiến đến Rừng Ác Mộng.
Mà thật bất ngờ, phương hướng bọn họ đi lại chính là phương hướng của Lâm Hữu!

Lâm Hữu cũng không biết, ở gần chỗ hắn đứng có một cứ điểm của Liên Minh Giới Vực.
Lúc này, hắn đang ở trên một khu đất trống nào đó bên trong rừng rậm, chiến đấu kịch liệt cùng một mảng lớn vệ sĩ khô mộc cấp chín vừa xuất hiện.
- Mau! Mau ngăn cản chỗ hổng bên kia!
- Nấm Yêu Vương, oanh tạc nơi có ma thú dày đặc nhất!
- Đại Pháo, miểu sát con thủ lĩnh kia đi, đừng để nó tiếp tục gọi quái!

Cùng với từng mệnh lệnh của Lâm Hữu, tất cả thực vật đều sắp xếp đâu vào đấy ngăn cản vệ sĩ khô mộc tiến công.
Mà bốn phía quanh nơi hắn đứng, thi thể ma thú đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Mắt thấy hơn một ngàn vệ sĩ khô mộc được ma thú thủ lĩnh dẫn dắt đang vây quanh tới, ánh mắt Lâm Hữu lập tức ngưng lại.
- Lui!
Hắn hét lớn một tiếng, đội ngũ thực vật đang chiến đấu kịch liệt, vội vàng lui về phía sau, rời khỏi khu đất trống kia.
Mà đám vệ sĩ khô mộc này lại xuyên qua núi nhỏ tạo thành từ thi thể, đuổi theo không bỏ.
Chờ đến khi hơn phân nửa ma thú lướt qua núi thây, cũng là lúc Lâm Hữu lập tức nhìn về phía bên người Thôn Thiên.
- Ra tay!
Âm thanh vừa vang lên, Thôn Thiên đã mở ra cái mồm to tràn đầy răng nanh khủng bố của nó, lập tức một cỗ khí tức tử vong nhanh chóng hội tụ.
- Ầm vang!!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, quanh quẩn khắp rừng rậm.
Thi thể ma thú được kỹ năng Thi Bạo của Thôn Thiên thao tác, đã nổ tung ầm ầm, làm toàn bộ đám vệ sĩ khô mộc đuổi theo bị đánh bay đi.
Một phần bị miểu sát tại chỗ.
Phần còn lại bị thương nặng, không thể đứng dậy nữa.
Thế công đang hùng hổ như thủy triều lại tan rã trong nháy mắt.
- Tốt lắm, giải quyết tất cả đám ma thú còn lại.
Thật hiển nhiên Lâm Hữu sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn lập tức suất lĩnh binh chủng làm cú hồi mã thương giết trở về.
Đại quân ma thú đã bị thương nặng lấy đâu ra sức phản kháng, một đám bị đánh chết tại chỗ, tất cả đều biến thành ma năng của Lâm Hữu.
Một hồi chiến đấu kịch liệt cũng chấm dứt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận