Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 426: Thí Nghiệm Dụng Cụ Phi Hành

Chẳng lẽ vì hôm trước hắn qua đêm ở nhà Tiểu Hoa trong sa mạc bị lãnh chúa đại nhân biết?
Hay ngày hôm qua hắn lén lút đi tìm thợ rèn Người Lùn nhờ bọn họ hỗ trợ tạo ra trang bị đã có người bắt tại trận?
Càng nghĩ, Ngụy Cương càng cảm thấy trong lòng thật lạnh, thật lạnh.
Lãnh chúa đại nhân có bản lĩnh lớn như vậy.
Chắc chắn chút chuyện càn quấy của hắn không giấu giếm được ngài, đến lúc đó sợ rằng hắn sẽ bị hung hăng giáo huấn một chút, hoặc bị phạt canh giữ cổng thành một tháng.
Nhưng mặc kệ trong lòng hắn đầy không muốn, vẫn phải đi vào rừng rậm bên ngoài.
Mà bên cạnh đó, đã có rất nhiều cư dân lãnh địa chạy tới xem diễn, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về Bến Tàu Phi Hành.
Bởi vì bọn họ cũng vừa mới phát hiện ra, trong rừng rậm bên ngoài đã có thêm kiến trúc này, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ.
Ngụy Cương xuyên qua đám người, rất nhanh đã phát hiện ra Lâm Hữu đang chơi đùa thứ gì đó ở bên trên đài cao của Bến Tàu Phi Hành, hắn lập tức đẩy nhanh tốc độ đi qua.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài tìm ta có chuyện gì?
Ngụy Cương hơi thấp thỏm đi tới trước mặt Lâm Hữu.
Sau đó hắn lại ngạc nhiên phát hiện, bên trên bãi đất trống trước mặt Lâm Hữu, đang đặt rất nhiều thứ kỳ quái mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp qua, chốc lát chúng nó đã gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn.
- À, ngươi đã đến rồi.
Lâm Hữu quay đầu lại, cười rồi vẫy vẫy tay với hắn và mấy thủ hạ bên cạnh.
- Đều qua đây, có chút việc cần các ngươi hỗ trợ.
- Giúp đỡ?
Vẻ mặt Ngụy Cương đầy nghi hoặc nhưng hắn vẫn bình tĩnh tiến lên.
Tiếp theo hắn nhìn thấy Lâm Hữu lấy ra từng đôi từng đôi giống đôi cánh và đi ra phía sau hắn.
- Trước mặc thứ này vào thử xem.
- Ừm.
Ngụy Cương ngoan ngoãn nghe theo, hắn vươn tay đeo hai bên đai của cái cánh nọ vào, rồi dựa theo Lâm Hữu chỉ thị cố định cái cánh kia ở trên lưng mình.
Thoáng nhìn một cái, thật giống một người chim, khiến Ngụy Cương đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.
Hơn nữa hắn phát hiện, dường như đám người vây xem đang trở nên càng ngày càng nhiều.
- Lãnh... Lãnh chúa đại nhân, thứ này chẳng lẽ có thể bay lên bầu trời?
Ngụy Cương nuốt nuốt nước miếng, hắn theo bản năng rung rung cái cánh trên lưng một chút.
- Yên tâm đi, ta sẽ kêu Rồng Yêu Vương phụ trách an toàn cho ngươi, sẽ không để ngươi ngã chết.
Mặt Lâm Hữu mang ý cười nói.
Thế nhưng lời này rơi vào trong tai Ngụy Cương, lại khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
- Lãnh......
Ngụy Cương còn muốn nói điều gì nữa.
Thế nhưng giây tiếp theo, cánh sau lưng hắn “Oanh” một tiếng, phun ra lượng lớn hỏa diễm.
Sau đó cả người hắn bị một cỗ lực lượng kéo rời xa mặt đất, hai chân từ từ kiễng lên.
Hơn nữa theo luồng hỏa diễm phun ra tăng mạnh, tốc độ bay lên của hắn cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt.
Đến cuối cùng trong một tiếng nổ vang, giống như con ngựa hoang thoát cương, lao thẳng về phía trời cao!
- Oa ——
Đám cư dân lãnh địa đang đứng bên ngoài Bến Tàu Phi Hành đều ồ lên một mảnh, một đám trừng lớn đôi mắt dõi theo.
Tu luyện giả cấp sáu lại có được năng lực phi hành?
Rốt cuộc kia là thứ thần kỳ gì?
Thành Hoàng Sa là một nơi xa xôi hẻo lánh, hơn phân nửa những người ở đây, cả đời đều chưa tới những nơi xa hơn mấy thành thị lân cận, cho nên bọn họ không thể nhận ra mấy thứ này, có người lại không nhịn được phát ra từng trận kinh hô.
Nhưng căn bản không để cho bọn họ có nhiều thời gian suy nghĩ, từ trên không trung lại đột nhiên truyền đến một đợt tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của Ngụy Cương.
Chỉ thấy cả người hắn đang bị hai cánh kéo lên, sau đó ở trên bầu trời quanh co uốn éo, trực tiếp khiến đầu óc hắn bị xoay đến choáng váng, hoa mắt đau đầu.
- Ổn định! Khống chế cân bằng cho tốt!
Lâm Hữu mang theo hai Rồng Yêu Vương chờ ở phía dưới, lớn tiếng la lên.
Mà Ngụy Cương cũng không hổ là tu luyện giả cấp sáu, thân thể và ý chí cực kỳ cường đại.
Mới qua một hồi, hắn đã ngừng kêu, cố gắng khống chế đôi cánh phi hành cân bằng, thậm chí còn bắt đầu thử thay đổi phương hướng không trung.
Đến cuối cùng, hắn đã vững vàng giữ được hai cánh cân bằng, nhanh chóng bay lượn trên không trung.
- Ta, ta bay! Lãnh chúa đại nhân! Ta biết bay!
Ngụy Cương nhìn mặt đất rộng lớn bên dưới, hắn kích động đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Những tu luyện giả như hắn, một đường tu luyện lên, ngoại trừ những người có thuộc tính đặc biệt, bình thường đều phải chờ đến lúc đột phá cấp mười có khả năng điều khiển lực lượng quy tắc, mới có được năng lực ngự không phi hành.
Bởi vậy, đối với vô số tu luyện giả, phi hành tuyệt đối là một giấc mộng xa không thể thành hiện thực.
Nhưng hôm nay, hắn lại dựa vào một đôi cánh trên lưng này, thành công bay lên không trung, trong lòng hưng phấn không tả nổi.
Thậm chí còn hưng phấn tới mức bắt đầu hô gào gọi loạn.
Thế nhưng trong lúc đang mải đắc ý, hắn không chú ý tới.
Theo thời gian trôi qua, hỏa diễm phụt ra từ đôi cánh sau lưng hắn đang nhanh chóng suy giảm.
Và ngay tại khi hắn bay đến chỗ cao nhất, đột nhiên “Phốc” một tiếng.
Tắt ngúm...
Tắt...

- A ——
Tiếng kêu thảm thiết như giết heo, quanh quẩn cả không trung.
Thân thể hơn một trăm cân của Ngụy Cương, đang không ngừng tăng tốc rơi thẳng tắp xuống bên dưới, khiến hắn sợ tới mức khuôn mặt đã tái nhợt.
May mắn hai con Rồng Yêu Vương kia phản ứng đúng lúc, chúng nó gào thét bay lên không trung, vững vàng tiếp được hắn, khiến hắn bảo vệ được cái mạng nhỏ.
- Xem ra bỏ hơi ít ma năng.
Lâm Hữu nhìn Rồng Yêu Vương hạ xuống, nhẹ giọng nỉ non.
Cả buổi sáng, Lâm Hữu đều dành để thí nghiệm tính thực dụng của các loại khí cụ phi hành.
Mà Ngụy Cương và mấy tên thủ hạ, rất không may đã trở thành đối tượng thí nghiệm của hắn, hấp dẫn vô số cư dân lãnh địa và thương nhân, tu luyện giả đi ngang qua vây xem.
Trên cơ bản mỗi khi hắn thí nghiệm đều làm dấy lên mảng lớn tiếng hô, làm cho cả bốn phía Bến Tàu Phi Hành đều trở nên náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận