Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 501: Thành Công Chạy Trốn

Thậm chí Lâm Hữu còn nhìn thấy trong đám này có vài lãnh chúa cấp tám!
Lần này, hắn gặp phiền toái rồi.
Sắc mặt Lâm Hữu ngưng trọng, tuy hắn vẫn còn giữ lại thực lực, nhưng không thể một lần đối mặt với nhiều lãnh chúa cấp tám như vậy, càng đừng nói bên cạnh còn có không ít lãnh chúa cấp bảy.
Hắn nào dám do dự, trực tiếp toàn bộ triệu hồi toàn bộ binh chủng đến bên người.
Giây tiếp theo, từng sợi dây leo to lớn đột nhiên lao ra, thẳng tắp đón nhận đại quân binh chủng của đối phương.
- Lãnh chúa cấp bảy nho nhỏ, cũng muốn ngăn cản ta? Lên! Chém nát toàn bộ bọn nó!
Chỉ nghe một lãnh chúa cấp tám trong đám người ấy cười lạnh một tiếng, binh chủng phi hành bên người kẻ này làm đầu tàu gương mẫu, nhằm về phía dây leo, bùng nổ một đám hào quang kỹ năng.
- Phốc!
Hoa máu nổ tung, nhiễm hồng không trung.
Đối phương không thấy cảnh tượng dây leo nát bấy trong tưởng tượng, ngược lại là binh chủng phi hành của lãnh chúa cấp tám kia, bị một đám xuyên thấu thân thể, hấp thành thây khô trong nháy mắt.
- Làm sao có thể!?
Lãnh chúa cấp tám chấn động tâm thần, không dám tin nhìn một màn trước mắt, còn cho rằng mình hoa mắt rồi.
Binh chủng cấp tám của mình có các loại quầng sáng thêm vào lại bị binh chủng của một lãnh chúa cấp bảy miểu sát?
Đừng nói lãnh chúa ấy, kể cả lãnh chúa khác tới bên cạnh, cũng cả kinh, tốc độ dần chậm lại.
Thế nhưng bọn họ đâu biết rằng, Thanh Đằng của Lâm Hữu vừa hút vào lượng lớn máu tươi bên trong bí cảnh, lúc này thuộc tính của nó đã sớm đạt tới cấp chín đỉnh, binh chủng bình thường sao đối phó được?
Mà nương theo cơ hội bọn họ ngây người, Lâm Hữu không chút do dự, trực tiếp cưỡi lên Rồng Yêu Vương xoay người bỏ chạy.
Đúng vậy!
Tuy hiện giờ thuộc tính của Thanh Đằng rất khủng bố, nhưng Lâm Hữu lại có thể cảm giác được, hiệu quả Khát Máu Cuồng Loạn đang dần suy yếu.
Kể cả khi nó vừa mới hút máu tươi của mấy binh chủng kia, cũng chỉ làm chậm lại quá trình suy yếu mà thôi, hắn không cho rằng mình chỉ dựa vào một binh chủng có thể chống lại nhiều lãnh chúa cấp tám như vậy.
Cho nên chạy trốn là lựa chọn tốt nhất.
Sưu!
Rất đột nhiên, Rồng Yêu Vương trực tiếp hóa thành tàn ảnh, bay nhanh lên trời cao.
Mà đám thực vật khác, cũng bị Lâm Hữu triệu hồi toàn bộ về lãnh địa, làm cho cả không gian bên ngoài bí ngoại trống rỗng trong nháy mắt.
- Không tốt! Hắn muốn chạy trốn!
- Mau ngăn hắn lại!
Nhóm lãnh chúa nhìn Lâm Hữu chạy trốn, lập tức tỉnh táo lại. Cả đám đều lao tới, gào ầm lên và đuổi theo.
Nhất là mấy lãnh chúa cấp tám kia, tốc độ nhanh cực kỳ, hoàn toàn không kém tốc độ khi Rồng Yêu Vương phát động kỹ năng Tật Ảnh, thậm chí còn nhanh hơn một tia.
- Thật phiền thức.
Lâm Hữu nhìn mảng lớn bóng đen đang đuổi theo phía sau, sắc mặt ngưng trọng.
Tốc độ của Rồng Yêu Vương cấp bảy vẫn có chút chậm hơn binh chủng cấp tám.
Huống chi binh chủng cấp tám của lãnh chúa này lại hơn hắn một bậc, lãnh địa tăng phúc và thuộc tính áp chế.
Một khi hiệu quả của kỹ năng Tật Ảnh đi qua, sớm hay muộn hắn cũng bị đuổi kịp mà thôi, đến lúc đó chỉ sợ có chạy đằng trời.
Quả nhiên ở khu vực bên trong này, cấp bảy vẫn là quá yếu.
Nơi chốn đều bị quản chế.
- Xem ra chỉ có thể dùng kỹ năng kia.
Mắt thấy truy binh càng ngày càng gần, tiếng hô càng ngày càng vang dội, sắc mặt Lâm Hữu trầm xuống.
Ngay sau đó, Rồng Yêu Vương dưới thân hắn đột nhiên biến mất, mà hắn lại lấy phương thức vật rơi tự do lao xuống mặt đất.
- Chuyện gì vậy? Sao hắn lại triệu hồi binh chủng về lãnh địa?
- Ở độ cao như vậy, chẳng lẽ hắn không muốn sống nữa?
- Không đúng, hắn muốn chạy trốn, mau ngăn cản hắn!
Sắc mặt nhóm lãnh chúa đều biến đổi, bọn họ đột nhiên đẩy nhanh tốc độ muốn đuổi theo Lâm Hữu.
Ngay lúc đó, thân thể Lâm Hữu đang rơi nhanh xuống đột nhiên vặn vẹo một đợt, bá một cái, đã biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Đội ngũ lãnh chúa đang bay nhanh tới, trực tiếp bắt được khoảng không.
- Này...
Nhóm lãnh chúa đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều sững sờ.
Bọn họ đang hăng hái đuổi theo cũng dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại ở bốn phía quanh vị trí Lâm Hữu biến mất, nhưng đáng tiếc, chẳng thấy nửa cái bóng người?
- Đáng chết, để hắn chạy thoát.
- Lại là kĩ năng loại truyền tống.
- Chạy trốn rất nhanh.
Tuy trong lòng nhóm lãnh chúa khó chịu, nhưng bọn họ lại không có cách tìm được điểm rơi của loại kỹ năng loại truyền tống này.
Sau khi cả đám xác nhận chung quanh không còn bóng dáng Lâm Hữu, đành phải ôm vẻ mặt âm trầm rời khỏi, lãnh chúa cấp bảy còn lại cũng tản ra bốn phía, đảo mắt một cái tất cả đã biến mất hết.

Bên kia, phía trên một phiến cồn cát hoang vu nào đó.
Lúc này, một tiểu đội ba người lãnh chúa cấp bảy đang mang theo binh chủng, vây công một con trùng đất thủ lĩnh cấp tám.
Đột nhiên, không hề có dấu hiệu.
Không gian vặn vẹo, sau đó một bóng người xuất hiện, phanh một cái rơi xuống mặt cát bên cạnh, khiến ba lãnh chúa giật nảy mình, kinh ngạc.
- Chuyện gì vậy? Sao lại có một người rơi xuống từ trên bầu trời?
- Cẩn thận, có thể là địch tập.
- Khống chế trùng đất trước đã!
Không cần phải nói cũng không còn nghi ngờ gì nữa, người đột nhiên xuất hiện này chính là Lâm Hữu.
Để tránh né lãnh chúa cấp tám đuổi giết, hắn đành phải vận dụng kỹ năng Truyền Tống Ngẫu Nhiên, kết quả không nghĩ tới, vận khí lại tốt như vậy, trực tiếp truyền tống đến khu vực bên trong sa mạc.
Nếu như bị truyền tống đến chỗ càng sâu hơn trong chủ vị diện, hắn cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Lâm Hữu đứng dậy vỗ đất cát trên người, nhìn ba lãnh chúa đang đứng ở xa xa, vẻ mặt bọn họ đều cảnh giác nhìn hắn.
Kỳ quái chính là, Lâm Hữu lại không cảm nhận được chút cảm giác bài xích nào từ trên người bọn họ.
- Các ngươi là người của đại lục Nguyên Thủy?
Lâm Hữu mừng rỡ hỏi.
Mấy người kia nghe vậy sửng sốt một chút rồi do dự hỏi:
- Người anh em, ngươi cũng thuộc thế giới Nguyên Thủy?
- Đúng, ta cũng vậy.
Lâm Hữu gật đầu:
- Ta xin hỏi một chút, cửa vào vị diện ở phương hướng nào?
Vừa rồi truyền tống, đã biến hắn thành thất điên bát đảo, căn bản không rõ phương hướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận