Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1067: Ngươi Là Người Đầu Tiên Bên Trong Cấp Mười Có Thể Ép Ta Dùng Tới Chiêu Này!

Nhanh quá!
Lâm Hữu thầm cả kinh.
Tốc độ vượt qua không gian kia còn nhanh hơn kỹ năng dịch chuyển của lãnh chúa, tựa như chỉ trong nháy mắt công kích đã đến nơi.
- Thương!
Một tiếng va chạm chấn động màng tai.
Thế công của Chung Ngô đã bị một thanh chủy thủ sắc nhọn ngăn cản.
Không biết từ khi nào bóng dáng lạnh lùng của Vô Ảnh đã xuất hiện ở trước người Lâm Hữu, thay hắn ngăn cản một kích kia.
Hai bên vừa tiếp xúc, đã nhanh chóng từ dây leo to lớn kia rơi xuống dưới mặt đất.
Chung Ngô cảm nhận được rung động truyền đến từ chủy thủ, trong lòng đầy khiếp sợ, lại không khỏi nhìn về phía Vô Ảnh đang đứng bên cạnh Lâm Hữu.
Lại là một linh sủng mới!
Vậy mà vừa rồi hắn ta vẫn luôn không hề cảm nhận được sự tồn tại của binh chủng kia.
Điều này làm sao có thể!?
Hắn ta vốn là người dị năng loại ám sát, năng lực cảm giác tuyệt đối là đứng đầu.
Nhưng dù như vậy vẫn không thể tra xét được khí tức của đối phương, vậy chỉ có một loại khả năng chính là, thực lực của đối phương mạnh mẽ hơn hắn ta.
Chẳng qua… Đối phương chỉ là một linh sủng, lại có thực lực mạnh hơn hắn ta ư?
Nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, dù nói gì cũng sẽ hoài nghi tính chân thực của chuyện này.
Nhưng sau khi sự thật bày ra trước mắt, lại khiến hắn ta không thể không tin, cũng dần dần thu lại sự kiêu ngạo hồi nãy.
Theo sự xuất hiện của Vô Ảnh, Chung Ngô lập tức hiện ra chiến ý kinh thiên.
Chỉ thấy thân hình hắn ta chợt lóe, lần thứ hai nhanh chóng xông lên, bắt đầu nhanh chóng di động, chiến đấu kịch liệt với Vô Ảnh ở trong rừng rậm dây leo.
Mà một màn sương mù huyết tinh nồng đậm, cũng bắt đầu nhanh chóng xuất hiện, đảo mắt một cái đã bao phủ cả sân đấu vào bên trong, khiến người bên ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng sợi dây leo đang bay múa, cùng hai bóng dáng đang qua lại va chạm ở bên trong.
- Chuyện gì vậy? Làm sao trên sân lại xuất hiện sương mù?
- Không phải, thứ đó không phải sương mù, là khí độc do quái vật kia phun ra!
- Khí độc? Chẳng lẽ nói bọn hắn đang chiến đấu bên trong khí độc?
- Đáng chết, tất cả tầm mắt đều bị chặn lại, căn bản không xem được gì!
- Cuối cùng tình huống bên trong là thế nào? Ai có thể thấy rõ?
Mọi người dưới khán đài gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng mặc kệ bọn hắn gấp đến thế nào, thì Khí Độc Máu Tươi trên võ đài vẫn che đậy đại bộ phận tầm mắt của bọn hắn.
Chỉ có một vài người cường hóa thị lực, mới có thể mơ hồ nhìn thấy một chút mà thôi.
Mà Chung Ngô ở vào giữa rừng rậm dây leo, lại càng đánh càng kinh hãi.
Bởi vì hắn ta phát hiện, linh sủng Xương Rồng Tròn đối diện kia có tốc độ nhanh đến kinh người, song phương giao thủ hơn trăm hiệp qua lại, nhưng hắn ta lại không thể tìm được cơ hội bứt khỏi đối phương để công kích Lâm Hữu, về cơ bản mỗi lần đều sẽ bị ngăn lại.
Còn màn khí độc chung quanh này, khiến cho hắn ta cảm giác sự sống của mình đang thong thả trôi qua, mãi cho đến khi hắn ta thúc giục dị năng không gian ngăn cách khí độc này, mới cảm thấy khá hơn.
- Ầm vang!
Đột nhiên, mặt đất dưới lòng bàn chân nổ vang một tiếng.
Những sợi dây leo to lớn từ dưới mặt đất lao ra, vừa lên đã che kín đường đi của hắn ta.
Sắc mặt Chung Ngô trầm xuống, chỉ trong nháy mắt thân thể hắn ta đã hóa thành hư không, hàn mang chợt lóe, chặt đứt tất cả đám dây leo kia.
Nhưng một giây sau, một thanh chủy thủ sắc nhọn bỗng xuất hiện ở phía sau người hắn ta, giống như xỏ xuyên qua hư không, dứt khoát đâm thẳng tới.
- Tê lạp!
Âm thanh quần áo bị xé rách vang lên.
Chung Ngô dựa vào trực giác nhạy bé của mình, đã nhanh chóng tránh thoát được một kích tất sát của Vô Ảnh kia, chủy thủ xẹt qua bên hông.
- Ngươi chỉ có chút thực lực này sao? Nếu chỉ thế thì không thắng được ta đâu!
Chung Ngô quát lớn một tiếng, xoay người lại đánh một kích về phía Vô Ảnh, sau đó thân thể nhanh chóng nhảy thật mạnh về phía trước, đúng là đã dần dần biến mất ở bên trong khí độc.
- Ngươi là người đầu tiên bên trong cấp mười có thể ép ta dùng tới chiêu này!
Câu trả lời chợt vang lên, quanh quẩn giữa rừng rậm dây leo.
Lâm Hữu kinh ngạc nhìn về phía Chung Ngô, dựa vào cảm giác mạnh mẽ hiện giờ của hắn, lại không thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Thật giống như người kia đã hoàn toàn biến mất.
- Phốc!
Bỗng nhiên, một tiếng vang trầm truyền đến.
Thanh Cương đứng ngay bên cạnh hắn, lại không một dấu hiệu, đã bị đâm, thân thể xuất hiện một lỗ hổng.
Ngay sau đó, một luồng cảm giác nguy cơ đánh úp lại, mặt đất dưới lòng bàn chân Lâm Hữu nổ vang, thân hình hắn khẩn trương di chuyển.
Chỉ nghe tê lạp một tiếng, áo của hắn lập tức bị cắt qua, dưới cổ xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ dấu vết công kích gì, thật giống như nó trống rỗng xuất hiện vậy.
Công kích thật quỷ dị!
Lâm Hữu kinh hãi, hắn cảm thấy dường như có vô số lưỡi dao vô hình đang xẹt qua không trung, hướng về phía mình, rõ ràng không nhìn thấy nhưng lại cảm nhận được, quả thực vô cùng quỷ dị.
Đây chính là thực lực của một trong ba cự đầu của thành Khởi Nguyên sao?
Quả nhiên mạnh hơn rất nhiều so với những đối thủ hắn đã từng gặp phải.
Nếu như cấp mười khác gặp phải loại thủ đoạn này, đừng nói tới chuyện phản kháng, sợ là ngay cả chạy trốn cũng không thể làm được.
Chỉ mấy hô hấp ngắn ngủi, dây leo bên dưới Thanh Đằng và có mấy vương tộc xung quanh đều xuất hiện từng miệng vết thương trên người, đành phải mở ra kỹ năng phòng ngự, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh.
Chung Ngô giấu mình trong hư không, thầm cười lạnh.
Năng lực này của hắn ta, gần như đã khai phá dị năng không gian đến mức tận cùng, không phải đối phương cảnh giác là có thể ngăn cản được.
Mắt thấy Lâm Hữu thúc thủ vô sách (bó tay chịu trói), hắn ta lại tiếp tục dung nhập vào hư không, cách không gian phát động công kích, chuẩn bị giải quyết Lâm Hữu như vậy.
Nhưng ngay đúng lúc ấy, đột nhiên phía sau hắn ta xuất hiện vài cái nấm với những hình thái khác nhau, cứ như vậy chúng trống rỗng mọc ra bên dưới võ đài.
Căn bản là không thể tránh né được hết, bỗng dưng bàn chân của hắn ta đụng thật nhẹ vào một cái nấm màu lửa đỏ bên trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận