Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 751: Thành Xích Tiêu Gặp Họa

- Lãnh chúa đại nhân, phía trước chính là thành Xích Tiêu.
Hắn đang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh của Từ Trung.
Lâm Hữu nhìn theo phương hướng đối phương chỉ, quả nhiên đã nhìn thấy ở cuối tầm mắt có một tòa thành thị thật lớn tọa lạc ngay bên trên bình nguyên, mạng lưới đường đi bốn phía xung quanh thông suốt, giao thông tiện lợi.
Bên trong còn có một con sông xuyên qua, vị trí địa lý tốt hơn thành Hoàng Sa nhiều lắm, không hổ là lãnh chúa cấp tám nổi tiếng lâu năm trong công quốc.
Thực lực có thể không mạnh nhất, nhưng lãnh địa tuyệt đối là giàu mạnh không chê vào đâu được.
Có điều... Khi hắn chuyển ánh mắt tới phiến đất trống kia bên ngoài thành Xích Tiêu, đột nhiên sững sờ.
Chỉ thấy ở bên ngoài cửa thành thành Xích Tiêu, đang có hai đội ngũ khổng lồ tụ tập lại, giằng co trên bình nguyên xa xa.
Mà giữa một đội ngũ trong đó, có hai chiếc Phi Thuyền Ma Năng đã tàn phá không chịu nổi đậu ở chỗ này.
Chính là hai chiếc Phi Thuyền Ma Năng bọn họ đang tìm kiếm kia!
- Lãnh chúa đại nhân, hình như đó là phi thuyền của chúng ta!
Từ Trung cũng phát hiện ra điều lạ thường bên kia, kinh hô lên tiếng.
- Xem ra thành Xích Tiêu đã gặp phải phiền toái gì đó. Đi, đẩy nhanh tốc độ đuổi qua.
Lâm Hữu ra lệnh một tiếng, tốc độ của Phi Thuyền Ma Năng lập tức tăng lên mức lớn nhất. Trong một đợt gầm rú của động cơ, nó nhanh chóng lao về phía thành Xích Tiêu.
…….
Mà lúc này, bên ngoài thành Xích Tiêu.
Trình Phác mang theo một đoàn binh chủng dã thú và một đội ngũ tu luyện giả cấp tám đứng ở cửa thành, đang giằng co cùng đội ngũ khổng lồ do ba lãnh chúa cấp tám đối diện suất lĩnh.
Cả khu vực đầy sát ý, không khí vô cùng căng thẳng.
Bên cạnh còn có mảng lớn thi thể nằm ngổn ngang, hiển nhiên nơi nàu vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt.
- Tề Hồng Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Trình Phác ngồi trên lưng một con Tinh Nha Hổ cấp chín, sắc mặt xanh mét nhìn chăm chú vào ba người đối diện.
- Chúng ta thích khinh người quá đáng thì sao?
Người đàn ông trung niên được Trình Phác gọi là Tề Hồng Vũ kia lạnh giọng nói:
- Trên Chiến Trường Vạn Giới lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ngươi không còn may mắn vậy đâu.
- Nói hay nhỉ, rõ ràng lần đó là ngươi không để ý tới tình nghĩa đồng tộc đánh lén trước. Theo ta thấy là ngươi mơ ước tài nguyên của thành Xích Tiêu ta, sợ ta truyền chuyện này ra mới tính toán giết người diệt khẩu?
Trình Phác trầm giọng nói.
Một cơn gió nhẹ từ bình nguyên thượng kèm theo chút cỏ dại đập lên mặt hắn, khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm lạnh lùng vài phần.
- Thế thì đã làm sao?
Tề Hồng Vũ hào phóng thừa nhận, trong mắt dâng lên một tia khinh thường:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ dựa vào một mình ngươi có thể ngăn được chúng ta tiến công?
Tuy Trình Phác là lão lãnh chúa nhưng vì bản thân lão không tham dự vào tranh đấu, cho nên thực lực cũng không mạnh, chỉ có 5 binh chủng cấp chín mà thôi.
Mà ba người bên Tề Hồng Vũ, lại có ước chừng 20 binh chủng cấp chín.
Cộng thêm đám binh chủng cấp tám gấp ba lần Trình Phác, chênh lệch thực lực vừa xem là hiểu ngay.
Kể cả khi Trình Phác dựa vào lãnh địa trú đóng, chỉ sợ cũng không chống đỡ nổi bọn họ tiến công.
Huống chi sau lưng lão còn nhiều dân chúng sống trong thành Xích Tiêu như vậy, một khi chiến tranh đến, người gặp tai họa cũng chỉ là những dân chúng này.
Tuy lão vẫn luôn sống tạm nơi hậu thế tuân theo nguyên tắc không tranh với đời nhưng nếu bảo lão bỏ mặc dân chúng, một mình chạy trốn, lão tuyệt đối không làm được.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài cứ chạy trốn đi, để chúng ta đến ngăn cản bọn họ!
- Đúng vậy lãnh chúa đại nhân, nếu ngài xảy ra chuyện không hay, mọi người chúng ta khó có thể gánh được tội lỗi này!
- Chúng ta phụ trách cản phía sau, ngài chạy mau!
Nhóm thân vệ bên người Trình Phác đều lên tiếng khuyên bảo, tất cả đều bày ra tư thế thấy chết không sờn.
- Các ngươi...
Trình Phác há miệng thở dốc, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia cảm động, nhưng cũng vì vậy càng khiến lão thêm kiên định với quyết tâm phải tử thủ Thành Xích Tiêu.
Cũng vì lão cực kỳ hiểu đám người Tề Hồng Vũ.
Một khi lão rời đi, đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho cư dân lãnh địa thành Xích Tiêu.
Bởi vì mấy gia hoả này cũng không nằm trong công quốc Nguyệt Hoa, có trời mới biết bọn họ sẽ làm ra chuyện cực kỳ khốn nạn gì.
- Các ngươi đừng khuyên nữa, ta sẽ không rời khỏi nơi này!
Dứt lời, ánh mắt lão dần dần lạnh xuống dưới, chuẩn bị liều chết chiến một trận cùng đám người Tề Hồng Vũ.
Nhưng ngay lúc đó. tiếng gầm rú của tuabin đẩy mạnh đột nhiên vang lên trên bầu trời xa xa.
Một chiếc Phi Thuyền Ma Năng giống như đúc với hai cái bên cạnh đám người Tề Hồng Vũ đang nhanh chóng bay đến từ phía bình nguyên bên kia.
- Là hắn!
Trình Phác nhìn phi thuyền đang bay về bên này, trong lòng đầy kinh ngạc.
Bởi vì Phi Thuyền Ma Năng này không giống những phi thuyền khác, bên cạnh nó lộ ra một lá cờ được cấu tạo từ hai mặt cờ có đồ án lá cây kỳ lạ. Lá cờ nọ đang bay phấp phới trước gió, tản ra vô thượng uy nghiêm.
Đó là ký hiệu đặc biệt của thành Hoàng Sa.
Chỉ lãnh chúa thành Hoàng Sa mới được sử dụng dấu hiệu này.
Lá cờ này xuất hiện, nói cách khác, vị lãnh chúa kia tự mình đi tới!
Điều này khiến Trình Phác vừa khiếp sợ vừa kích động.
Mà đám người Tề Hồng Vũ đối diện, lại nheo hai mắt, nhìn thấy vị khách không mời mà đến này.
- Lại tới thêm một phi thuyền nữa?
- Khó trách lão gia hỏa ngươi lại không hề sợ hãi, ngươi thực sự cho rằng tùy tiện mời đến một người nào đó đến giúp đỡ là họ có thể cứu ngươi?
Trình Phác nhận ra ký hiệu thành Hoàng Sa nhưng ba người Tề Hồng Vũ lại không biết.
Dù sao công quốc của bọn họ cũng không phải một trong mười đại công quốc thuộc đế quốc Thánh Diệu mà là công quốc cấp dưới của những vương quốc khác xung quanh.
Trước khi Đại Đế Thánh Diệu thành Đế, hai bên công quốc ma sát không ngừng, tranh đấu không ngớt, có thể nói quan hệ đôi bên kém vô cùng.
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, các ngươi không đắc tội nổi vị trên thuyền kia đâu.
Trình Phác lạnh giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận