Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 571: Tranh Đoạt Bảo Vật Chiến Trường

- Mau! Ngay bên kia, dấu hiệu bảo vật chiến trường còn chưa tiêu tán!
- Dường như đã có người cướp đoạt rồi!
- Chúng ta mau đi qua!
Vừa lúc này, hình như những lãnh chúa khác cũng nhận được tin tức, không ngừng từ những nơi khác khác tới đây, gia nhập vào chiến đấu xa xa.
Mà đội ngũ ba lãnh chúa kia, lại bị lãnh chúa và binh chủng đang ùn ùn xông tới vây quanh, muốn chạy cũng chạy không thoát, chớ đừng nói tới chuyện dùng Truyền Tống Trận, trận pháp vừa sáng lên, lập tức bị công kích viễn trình cắt ngang, căn bản không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào.
- Đáng chết! Người càng đến càng nhiều, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Bên cạnh một kiện bảo vật trong đó, một thanh niên hệ Vong Linh không ngừng triệu hồi khô lâu, ngăn cản công kích đến từ bốn phương tám hướng.
Mà bên cạnh hắn, còn ba đồng bạn khác, thực lực cũng không kém.
Nhưng đối mặt với nhiều lãnh chúa vây công như vậy, bọn họ chỉ có thể liên tiếp bại lui, gian nan chống đỡ.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, người sẽ tới càng ngày càng nhiều, nếu thật sự không được, cứ ném bảo vật đi?
Một nữ lãnh chúa duy nhất trong đội ngũ lo lắng nói.
Binh chủng bên người cô, chính là nguyên tố nước hệ Nguyên Tố, chúng đang liều mạng tiến hành trị liệu cho những binh chủng khác của mấy người bọn họ.
Nhưng dù vậy, binh chủng của bọn họ vẫn khó có thể ngăn cản được nhiều lãnh chúa vây công như vậy, không ngừng xuất hiện thương vong, mắt thấy cũng sắp bị công phá phòng tuyến rồi.
- Mọi người thêm chút sức! Đánh vỡ binh chủng của bọn họ, bảo vật chính là của chúng ta.
- Giết cho ta!
Đám lãnh chúa bên ngoài vòng vây, đang rống giận liên tục, tiến công mãnh liệt.
Nơi tầm mắt Lâm Hữu quét tới, tất cả đều là công kích đầy trời và binh chủng xông pha, chia làm ba hướng va chạm điên cuồng trên bình nguyên.
Cuối cùng, một người trong đội ngũ giữ kiện bảo vật đã không chống đỡ được, không thể không ném bảo vật lên trời cao, lựa chọn bo bo giữ mình.
Trong nháy mắt, gần một nửa lãnh chúa đều bị ánh sáng do bảo vật kia phát ra hấp dẫn, đều thay đổi phương hướng lao về phía nó.
Không ngờ.
Lúc này, một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện, từ trên cao trung gào thét mà đến.
Tốc độ cực nhanh, một chút đã bắt được bảo vật kia, rồi bay ra ngoài vòng chiến.
Nhìn kỹ, rõ ràng là một con thực vật rồng cấp tám.
- Đậu xanh! Mau ngăn hắn lại!
- Buông thứ kia ra!
- Đuổi cho ta!
Mắt thấy bảo vật sắp tới tay lại không cánh mà bay, nhóm lãnh chúa bùng nổ như chảo dầu sôi, đều lệnh cho binh chủng phi hành của mình đuổi theo.
Thậm chí trong đó còn có không ít binh chủng đã đạt tới cấp chín.
Nhưng khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, thực vật rồng kia cũng không bay xa, ngược lại nó còn rơi xuống bên trong một đoàn thực vật ở rìa cánh đồng.
Đám lãnh chúa vốn đang truy kích, lập tức thả chậm tốc độ, nhìn bóng dáng ngạo nghễ đứng thẳng trong nhóm thực vật kia.
Sắc mặt mấy lãnh chúa đang đuổi theo bắt đầu trở nên ngạc nhiên nghi ngờ.
- Là hắn!
- Sao hắn cũng tới nơi này?
- Ta nhận ra hắn! Hắn là người vượt ải con đường của Bá Giả!
- Là người đầu tiên vượt ải khảo nghiệm di tích?
Nghe được mấy người kinh hô, tất cả lãnh chúa đều dừng chân lại, trên mặt không hẹn mà cùng xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Trải qua một buổi trưa lan truyền tin tức.
Tin tức về di tích chiến trường bên kia đã sớm hoàn toàn truyền khắp nẻo, thậm chí còn đạt tới trình độ người người đều biết, nhất là ba người vượt ải khảo nghiệm trước mắt, thanh danh đã lan ra bên ngoài, dẫn tới vô số người nghị luận.
Mà Lâm Hữu là người đầu tiên vượt ải khảo nghiệm, tự nhiên đã được rất nhiều lãnh chúa có mặt ở nơi đó nhớ kỹ.
Hiện tại, bọn họ nhìn thấy hắn xuất hiện, trực tiếp bị làm cho sợ hãi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao vì một kiện bảo vật chiến trường mà đắc tội một cường địch, là cực kỳ không đáng.
Cho nên rất nhanh, một bộ phận lãnh chúa vội vàng lùi lại, không dám tiếp tục cướp đoạt bảo vật trên tay Lâm Hữu.
Đám lãnh chúa khác đang chần chờ, nhìn thấy người bên cạnh càng lúc càng ít, cũng không nắm chắc sẽ kiếm được chỗ tốt gì trên tay một mảng lớn thực vật của Lâm Hữu kia đãi.
Do dự rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành phải không cam lòng lùi lại, gia nhập vào vòng chiến đấu cướp đoạt hai bảo vật còn lại.
Mà một màn này vừa lúc bị bốn người đang gian nan chống đỡ ở xa xa kia nhìn thấy.
Sau khi bọn họ cảm nhận được khí tức trên người Lâm Hữu, thanh niên hệ Thực Vật trong đội ngũ kia lập tức rực sáng hai mắt, hướng về phía Lâm Hữu kích động hô to:
- Ca! Đại ca! Ngươi là người đại lục Nguyên Thủy hả? Mau giúp hỗ trợ! Chúng ta có thể đưa bảo vật cho ngươi!
Đúng vậy.
Bốn người trong tiểu đội này, giống Lâm Hữu, đều là lãnh chúa thế giới Nguyên Thủy.
Nghe được đối phương la lên, Lâm Hữu cũng sững sờ.
Vốn hắn đã cướp được một bảo vật cũng nghĩ tới chuyện rời khỏi, ai ngờ lại gặp được người cùng giới, hơn nữa một lần còn gặp được bốn.
Như vậy cũng quá trùng hợp rồi.
Nhưng nếu là người cùng giới, có năng lực đi vào chiến trường số 1, chắc chắn trên lưng gánh không ít khí vận, hắn không thể ngồi yên mặc kệ.
Huống chi đối phương còn nói muốn đưa bảo vật cho hắn, hắn lại càng không thể mặc kệ.
Dù sao không công mà có, không cần thì phí.
Lập tức, hắn mang theo đội ngũ tới gần.
Đám lãnh chúa đang vây công bọn họ thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Vừa rồi bọn họ kiêng kị thực lực của Lâm Hữu nên không ra tay.
Nhưng bây giờ hắn lại muốn nhúng tay vào kiện bảo vật thứ hai?
- Bằng hữu, ngươi làm như vậy có chút quá đáng?
- Đừng tưởng rằng thực lực của ngươi cường thì có thể cướp đi tất cả bảo vật!
- Đúng vậy, dù ngươi có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn muốn đối nghịch với một đám chúng ta?
- Cho bọn họ đi còn được nhưng bảo vật phải ở lại!
Hành động của Lâm Hữu, cũng khơi lên bất mãn trong lòng những lãnh chúa này, một đám hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn đang đi tới.
Thậm chí còn trực tiếp chia ra một bộ phận binh chủng ngăn đường đi của hắn.
Tựa như đang cảnh cáo, nếu hắn dám tới gần một bước nữa, sẽ bị tất cả lãnh chúa vây công. Trong nháy mắt, không khí toàn trường lạnh xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận