Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 201: Ta Muốn Chế Tạo Chùy Chiến Thần

Loại bảo vật như Hoa Sen Lửa này, chỉ cần hấp thu đủ năng lượng, nó vẫn có thể một lần nữa sinh ra hạt sen.
Cho nên Lâm Hữu cũng không lãng phí thêm thời gian, hắn để cho Mạch Cách n tự lên ngắt lấy.
Mà Mạch Cách n cũng không khách khí cùng hắn, Người Lùn này thu hết hạt sen rồi cất kỹ đi.
- Được rồi, bây giờ chúng ta chạy về công quốc Thiên Diễm đi, tài liệu của ta đều đặt bên trong bộ tộc, hơn nữa chỉ có nơi đó, ta mới có thể toàn lực tạo ra Chuỳ Chiến Thần!
- Đi, ta đi nói một chút với thuộc hạ của ta.
Dứt lời, hai người rời khỏi lãnh địa. Lâm Hữu dặn dò Tiết Trường Quý vài câu, rồi lần thứ hai rời khỏi lãnh địa, bay về phương hướng nước Thiên Diễm.
Mãi cho tới buổi chiều, cuối cùng bọn họ mới xuyên qua dãy núi sa mạc, đi vào khu vực ở sâu trong núi lửa, tới trước mặt một quặng mỏ thật lớn.
Từ xa xa, đã có thể nhìn thấy hai chiến sĩ người lùn đóng ở cửa vào mỏ quặng, và nham thạch nóng chảy đang từ bốn phía dần dần bao phủ nơi đây.
- Đứng lại! Người nào!
Chỉ nghe một tiếng hét lớn vang lên, hai chiến sĩ người lùn phụ trách đóng cửa vào cầm lấy vũ khí chặn đường bọn họ, bày ra tư thế nghênh chiến.
- Liệt Hỏa, Ba Thác Mỗ, là ta!
Mạch Cách n nhanh chóng nhảy xuống từ phía sau lưng Rồng Bay, đi vào trước mặt chiến sĩ người lùn.
Hai người kia nhìn thấy Mạch Cách n, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hai mắt lập tức trợn tròn.
- Mạch Cách n? Tại sao ngươi còn trở lại? Ngươi không sợ bị các trưởng lão phát hiện ư?
- Bây giờ, các trưởng lão đang hiến tế bên trong bộ tộc, nếu như bị bọn họ phát hiện thì nguy rồi, ngươi đi mau!
Hai người này rõ ràng có quen biết với Mạch Cách n, hơn nữa quan hệ còn vô cùng tốt.
Biết hắn là tội nhân, cho nên lập tức muốn hắn rời khỏi nơi này.
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ phát hiện Lâm Hữu đi theo phía sau Mạch Cách n, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
- Nhân loại? Mạch Cách n, tại sao ngươi ở cùng một chỗ với nhân loại?
- Nơi này của chúng ta không chào đón nhân loại! Mau rời khỏi nơi này đi!
Trong nháy mắt, hai người giơ lên vũ khí, chỉ thẳng vào Lâm Hữu.
Mạch Cách n thấy thế vội vàng đứng ra ngăn lại:
- Các ngươi đừng như vậy, hắn là bạn bè của ta!
- Bạn bè? Ngươi là bạn bè của một nhân loại?
Đột nhiên lúc này, một thanh âm già nua, vang lên ở lối vào mỏ.
…………
Âm thanh âm xuất hiện cực kỳ đột ngột, lập tức cắt ngang đoạn đối thoại của mấy người này.
Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy một vị người lùn chống gậy xuất hiện ở cửa vào quặng mỏ, ánh mắt lão lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhất là nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu.
- Đại trưởng lão? Tại sao ngài lại đi ra?
Hai chiến sĩ người lùn quá sợ hãi, vội vàng ném cho Mạch Cách n một ánh mắt, rồi trực tiếp đi lên nghênh đón.
Bọn họ lại không nghĩ tới Mạch Cách n trực tiếp đi lên phía trước.
- Cha, nham thạch nóng chảy đã sắp cắn nuốt bộ tộc chúng ta, xin ngươi nhanh đưa các tộc nhân rời khỏi nơi này đi!
Cha?
???
Vẻ mặt Lâm Hữu bên cạnh đầy dấu chấm hỏi.
Mạch Cách n này lại là con trai của đại trưởng lão bộ tộc Người Lùn?
Chuyện này khiến hắn có chút bất ngờ.
Con trai của đại trưởng lão, nói đuổi ra là có thể tùy tiện đuổi ra sao?
Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình khác?
Tâm tư của Lâm Hữu không hề đơn thuần như Mạch Cách n, hắn lập tức nhận thấy sự lạ lùng trong chuyện này, đồng thời âm thầm đánh giá vị đại trưởng lão tộc Người Lùn trước mặt.
Quả nhiên, trong ánh mắt đại trưởng lão nhìn Mạch Cách n, ngoại trừ chút lạnh lùng bên ngoài, còn có một tia bất đắc dĩ và không đành lòng.
Nhưng lập tức, lão phẫn nộ nói:
- Hồ nháo! Nơi này là gốc rễ của biết bao nhiêu thế hệ nhất tộc Người Lùn chúng ta, đâu thể nói đi là đi ngay được? Ngươi đã bị đuổi khỏi bộ tộc thì nhanh cút cho ta! Nơi này không cho phép tội nhân tiến vào!
Nói xong, lão lại dùng ánh mắt thâm trầm liếc nhìn Lâm Hữu một cái, rồi được Người Lùn khác nâng đỡ, xoay người rời đi.
- Không! Cha, ngươi hãy nghe ta nói!
Nhìn thấy lão rời đi, Mạch Cách n lập tức nóng nảy, rống to vào bên trong quặng mỏ.
- Nếu tiếp tục dừng ở nơi này, các tộc nhân sẽ chết hết!
Nhưng mặc kệ hắn la lên như thế nào, đại trưởng lão cũng không phản ứng, lão vẫn tiếp tục đi vào bên trong hang động.
Mà hai chiến sĩ Người Lùn kia, dù không ngăn cản hắn, nhưng lại không cho hắn tới gần.
Mạch Cách n càng thêm lo lắng, mắt thấy đại trưởng lão dần dần biến mất trong tầm mắt, cuối cùng, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.
- Cha! Mau cho ta đi vào! Ta muốn tạo Chuỳ Chiến Thần!
Ba chữ Chuỳ Chiến Thần này dường như có một loại ma lực nào đó.
Không cần biết là đại trưởng lão đang rời đi và Người Lùn bên cạnh lão, hay là hai chiến sĩ Người Lùn đang ngăn cản Mạch Cách n kia, thân thể đều nháy mắt ngưng lại, không dám tin quay sang nhìn hắn.
- Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?
Đại trưởng lão ngạc nhiên nghi ngờ nói.
- Ta biết.
Mạch Cách n dần dần tỉnh táo lại, hắn lập tức nắm tay giơ quá đỉnh đầu mình:
- Ta Chiến Chuy Mạch Cách n, lấy cái tên Chiến Chuy này, thề sẽ tạo ra Chuỳ Chiến Thần, trở thành Vua của bộ tộc Chiến Chuy! Nếu thất bại, ta nguyện dấn thân vào nham thạch nóng chảy!
Lời nói leng keng hữu lực, vang vọng bên tai những người ở đây.
Lấy tên bộ tộc ra thề, tuyệt đối là lời thề có quy cách cao nhất, không chấp nhận có nửa phần vi phạm.
Kể cả đại trưởng lão, hay những người lùn xung quanh, đều cảm động vì tín niệm kiên định của hắn.
Hơn nữa Người Lùn nhất tộc vẫn luôn có quy định.
Phàm là người muốn tạo ra Chuỳ Chiến Thần, bất kỳ ai cũng không được ngăn cản.
Bởi vì thứ kia đại biểu cho hưng suy của bộ tộc, thay thế cho ý chí của Chiến Thần!
Chỉ thấy đại trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Mạch Cách n, trên mặt lão không ngừng biến hóa, nghi ngờ lại kinh ngạc.
Nhưng cuối cùng, lão đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Được, cho bọn họ vào đi.
Hiển nhiên, lão hiểu rất rõ bao nhiêu năm nay Mạch Cách n vẫn một mực thu thập tài liệu để tạo ra Chuỳ Chiến Thần.
Thậm chí hơi mơ hồ, trong mắt lão còn có một tia mong chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận