Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 440: Kỳ Phùng Địch Thủ

- Tiểu tử, khi hiện tại cũng không phải lúc xem người khác.
Đúng lúc này, lãnh chúa hệ Dã Thú Lý Niên cưỡi binh chủng Nham Giáp Địa Long xuất hiện, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Hữu.
Nhìn mặt đất bốn phía không ngừng cuồn cuộn, cùng với Nham Giáp Địa Long không ngừng lao tới với xu hướng bao vây mình, Lâm Hữu không dám khinh thường, lập tức triệu hồi tất cả thực vật ra.
Một tiếng nổ “Ầm” vang lên!
Trong nháy mắt khi Thanh Đằng xuất hiện, từng sợi dây leo to lớn kia đột nhiên xâm nhập xuống mặt đất, nhanh chóng trườn về phía Nham Giáp Địa Long.
Hiển nhiên Lý Niên đã được chứng kiến sự lợi hại của Thanh Đằng.
Chỉ thấy hắn đứng ở ngoài vòng vây, vung bàn tay to lên, một mảnh ánh sáng màu vàng đất bùng nổ.
Trong phút chốc, không gian bên trong vòng vây trầm xuống, đè ép toàn bộ mặt đất bên dưới, trong nháy mắt, năng lực hành động của tất cả thực vật đều trở nên chậm chạp.
Kỹ năng này có tác dụng y chang Trường Trọng Lực của Thanh Cương!
- Tư thế phòng ngự!
Lâm Hữu không chút bối rối, lập tức lớn tiếng truyền lệnh.
Trên trăm cây cổ thụ nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, làm thành một vòng ranh giới, đồng thời Rêu Cộng Sinh trên người chúng phát động kỹ năng Thiết Giáp, hóa thân thiết giáp bao trùm toàn thân.
Oanh!
Quầng sáng màu vàng đất đang đè ép tạo thành ranh giới trọng lực trên mình cổ thụ nổ tung, tất cả cổ thụ đều bị đẩy lui mấy mét, trên người xuất hiện lượng lớn vết thương.
- Chặn được rồi?
Lý Niên lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng, dù là Tô Ngọc Kiều, cũng không dám ngay mặt đón đỡ một kích vận sức chờ tấn công này của hắn.
- Ừm?
Đột nhiên, hắn chú ý tới bên trong binh chủng cổ thụ, bóng dáng một gốc cổ thụ khổng lồ khác biệt so với những con khác, trên người nó đang phát ra một cỗ khí tức màu lục nhạt đậm đặc.
Nơi khí tức này ảnh hưởng đến, trên người cổ thụ khác cũng bị ánh sáng bao phủ, khí tức trở nên đậm đặc hơn rất nhiều.
Rõ ràng là thiên phú chuyên chúc của Thanh Cương, khống chế chiến trường, khiến phòng ngự của tất cả binh chủng cận chiến trong phạm vi ảnh hưởng tăng lên 20%!
Nương theo cơ hội này, Linh Tịch dẫn dắt nhóm Hoa Tinh giơ pháp trượng lên cao, bùng nổ tự nhiên lực, chữa trị thương tích cho nhóm cổ thụ.
- Lên, bắt toàn bộ bọn nó!
Lâm Hữu cũng không nhàn rỗi. Hắn ra lệnh một tiếng, quân đoàn cổ thụ lại bùng nổ, đồng thời mảng lớn dây leo đột nhiên lao ra, chui xuống mặt đất, khuếch tán ra ngoài bốn phương tám hướng.
Lý Niên cười lạnh một tiếng:
- Chút tài mọn, ngăn cản chúng nó cho ta!
Âm thanh vừa rơi xuống, nham giáp địa long đang ẩn dưới mặt đất đều hiện thân, hào quang màu vàng đất vờn quanh người, hung hăng va chạm cùng thực vật của Lâm Hữu.
Trong lúc nhất thời, mặt đất sụp đổ, nổ mạnh không ngừng, thậm chí có rất nhiều nham giáp địa long thông qua nền đất bên dưới, độn xuống dưới chân Lâm Hữu, tập kích hắn.
Nhưng Lâm Hữu có Linh Tịch bảo vệ, chẳng ảnh hưởng chút nào.
Đám Nham Giáp Địa Long vừa lao ra từ mặt đất, lập tức bị bụi gai cuốn lấy, sau đó chết vì vạn tiễn xuyên tâm.
Mà binh chủng của Lâm Hữu vừa tập kích Lý Niên, đột nhiên mặt đất bên dưới nổ tung, mấy binh chủng Nham Giáp Địa Long đã chuyển hóa anh hùng xông tới, ngăn cản công kích.
Về chỉnh thể thuộc tính binh chủng của Lý Niên vẫn cao hơn Lâm Hữu.
Nhưng binh chủng Vương tộc của Lâm Hữu lại có chiến lực vượt trội hơn đối phương.
Triệu tiêu lẫn nhau, khiến thực lực hai bên khá đồng đều, rơi vào trạng thái giằng co, có qua có lại. Trong lúc nhất thời chẳng ai làm gì được ai, chỉ có thể điên cuồng công kích tranh giành khu vực nền đất.
Cảnh tượng hỗn loạn kia, khiến Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm đang chiến đấu cũng không nhịn được quay đầu nhìn sang, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, một tên đồng tộc hệ Thực Vật cứ ngỡ là con gà yếu nhớt, ai biết đâu thực lực lại mạnh mẽ như thế, đủ sức đánh với Lý Niên tới loại trình độ này.
Bọn họ còn vậy, càng đừng nói tới Tô Ngọc Kiều và vị lãnh chúa hệ Thiên Sứ kia.
Hiện tại, bọn họ cũng hiểu được, vì sao Trương Hằng lại bại trên tay Lâm Hữu.
Thực lực của gười có thể giao đấu ngang tay với Lý Niên, rõ ràng trên Trương Hằng kia một bậc!
Từ khi nào mà bên trong thế giới Nguyên Thủy đã xuất hiện một lãnh chúa hệ Thực Vật có thể đặt ngang hàng với bọn họ rồi?
Đúng là khâu kín khe hở!
- Ha ha, sướng!
Nghiêm Liệt cười lớn một tiếng, không còn một tia bận tâm cuối cùng, công kích của hắn và binh chủng thú nhân bên người càng thêm mạnh mẽ.
Thậm chí còn trực tiếp xé mở hàng phòng thủ đại ác ma của Tô Ngọc Kiều, lao thẳng tới quân đoàn Mị Ma ở đằng sau.
Sắc mặt Tô Ngọc Kiều xanh mét.
Cô ta phát hiện kỹ năng mị hoặc của mình, không thể tạo ra quá nhiều ảnh hưởng tới Nghiêm Liệt và Người Thú của hắn.
Một đám vừa trúng chiêu, mới đứng yên tại chỗ được một thoáng, đã lập tức thoát khỏi khống chế, huy động búa lớn chém chết mảng lớn mị ma, không có một chút ý tưởng thương hương tiếc ngọc.
Trên đời này làm sao lại có thẳng nam sắt thép đến thế!
Tô Ngọc Kiều uất ức đến ngứa răng, cô ta chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi Nghiêm Liệt nọ.
Mà bên kia, Tư Đồ Kiếm còn khoa trương hơn.
Cơ hồ khắp không trung, đều là binh chủng bọ cánh cứng đường lang được hắn triệu hồi ra, chúng nó giống như thủy triều, một mảnh đông nghìn nghịt, thậm chí còn khiến không trung xung quanh trở nên tối om.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng côn trùng vỗ cánh, làm cho người ta không rét mà run!
Tuy rằng lãnh chúa hệ Thiên Sứ kia cũng không kém, thánh quang không ngừng bắn tung ra.
Nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi số lượng côn trùng khủng bố như thế, bị đối phương đánh cho liên tiếp bại lui, ứng phó mệt mỏi.
Mắt thấy phe mình dần bị ép tới biên giới bại trận, rốt cục sắc mặt Tô Ngọc Kiều cũng trầm xuống.
- Hừ! Các ngươi cứ chờ đấy cho ta! Lui lại!
Cô ta không cam lòng gầm lên một tiếng rồi trực tiếp xoay người nhảy lên vai Đại Ác Ma, mang theo binh chủng của mình nhanh chóng rút lui.
Hai người khác nhận được tín hiệu, cũng thu lại binh chủng. Sau đó, một người bay lên trời cao, một người cưỡi lên Địa Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận