Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1063: Thanh Cương Xuất Hiện! Dư Chấn Toàn Trường.

- Bây giờ, ngươi có hối hận thì đầu hàng còn kịp.
Quốc vương Trấn Sơn lại lên tiếng một lần nữa, rồi thả người nhảy đến bên trên bờ vai của một Thái Thản Cự Nhân, từ trên cao nhìn chăm chú vào Lâm Hữu.
- Đây cũng chính là điều ta muốn nói với ngươi.
Lâm Hữu đột nhiên một tiếng, vẫn không nhúc nhích chút nào.
- Rất tốt, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt (độc ác tàn nhẫn), ra tay đi!
Quốc vương Trấn Sơn không tiếp tục nói nhảm, nhanh chóng ra lệnh một tiếng, mười Thái Thản Cự Nhân lập tức nện bước chân ầm ầm phóng tới Lâm Hữu, đồng thời trang bị trên người sáng lên từng luồng quang mang tăng phúc.
- Ngăn cản bọn hắn!
Không đợi Lâm Hữu nói chuyện, Linh Tịch đứng bên cạnh hắn đã ra lệnh cho mười ma thụ phía trước, lao thẳng lên nghênh đón.
Trong nháy mắt, binh chủng hai bên hung hăng va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang ầm ầm.
Lại khiến Lâm Hữu không nghĩ tới chính là, đối mặt với thế công của ma thụ, mười Thái Thản Cự Nhân lại không thèm nhúc nhích tí nào, lông tóc không thương.
Ngược lại chúng vung vẩy cánh tay, đập tất cả đám ma thụ bay trở về.
Hai con trong đó còn trực tiếp bị đánh tan thân thể, chịu trọng thương, căn bản không phải địch thủ!
Quả nhiên dùng những ma thụ này để đối phó với kẻ địch ngang cấp như chúng còn được nhưng muốn đối phó với loại địch nhân vừa có trang bị gia trì vừa có kỹ năng kiểu này lại có chút miễn cưỡng.
Dù sao chúng nó cũng kế thừa thuộc tính của Linh Tịch, trong khi đó, Linh Tịch là pháp hệ, không có ưu thế về thuộc tính lực lượng và thể chất.
Nhất là binh chủng Thái Thản còn có một kỹ năng thiên phú, có thể sinh ra hiệu quả áp chế với những đối tượng có hình thể nhỏ hơn mình, tạo thành thương tổn tăng lên 30%, giảm xuống 30% bị thương tổn.
Tuy ma thụ của Linh Tịch đã đủ lớn nhưng đối mặt với Thái Thản tộc vẫn có chút kém, không bao lâu đã thua trận.
- Vô dụng, ta đã nói ngươi không thể thắng được ta đâu!
Quốc vương Trấn Sơn cười lớn một tiếng, căn bản không cho Lâm Hữu nhiều cơ hội để suy nghĩ, đã bạo phát lực lượng quy tắc, ngưng tụ phi kiếm đầy trời, hóa thành vô số lưu quang thẳng tắp phóng về phía hắn.
Thái Thản Cự Nhân theo sát phía sau, quả đấm to lớn ầm vang rơi xuống, nhắm chuẩn vào vị trí của Lâm Hữu.
Bụi Gai Quấn Quanh!
Linh Tịch giơ pháp trượng lên cao, trực tiếp phát động kỹ năng thứ ba Bụi Gai Quấn Quanh.
Trong nháy mắt, tất cả Thái Thản Cự Nhân và phi kiếm trên trời đều sinh trưởng ra mảng lớn bụi gai, toàn bộ cuốn lấy chúng nó.
Nhưng kỹ năng nảy cũng chỉ khiến chúng nó ngưng lại một lát mà thôi.
Một giây sau bụi gai đã bị lực lượng khủng bố của Thái Thản Cự Nhân và lưỡi kiếm sắc bén cắt nát, chúng lại lần nữa đánh úp về phía Lâm Hữu.
- Oanh!!
Một tiếng vang thật lớn, võ đài bị con khỉ khổng lồ đập ra một hố sâu khủng bố.
Lâm Hữu lùi nhanh lại phía sau đá vụn, ngưng tụ ra mảng lớn dây leo ngăn trở những phi kiếm kia, nhanh nhẹn vòng qua thế công hung mãnh của quốc vương Trấn Sơn.
Thậm chí có vài lần bản thân hắn đã rơi vào hiểm cảnh, đứng trước nguy hiểm bị đánh trúng.
Mà hiển nhiên quốc vương Trấn Sơn cũng biết Linh Tịch không tầm thường, chuyên môn phân ra một bộ phận công kích ngăn chặn nó lại, không cho nó có cơ hội phát động công kích viễn trình.
Trong nháy mắt, mười ma thụ chỉ còn lại bốn, căn bản không thể ngăn cản bọn họ tiến công mãnh liệt.
- Xong, xem ra tên kia không phải đối thủ của quốc vương Trấn Sơn.
- Mấy linh sủng kia của hắn cũng thế, căn bản chỉ có kết cục bị Thái Thản Cự Nhân đè lên đánh.
- Cần ngươi phải nói ư? Dựa vào thực lực của quốc vương Trấn Sơn, hắn muốn thắng gần như không thể nào.
- Ha ha, một chút đã chết nhiều binh chủng như vậy, ta muốn nhìn hắn còn phách lối kiểu gì!
Trong nhận thức của tất cả mọi người trên khán đài, mười ma thụ kia đã là binh chủng mạnh nhất của Lâm Hữu.
Bây giờ mười đã chết sáu, dù thực lực bản thân của hắn mạnh hơn, cũng không thể ngăn cản được đám Thái Thản Cự Nhân của quốc vương Trấn Sơn đi tới vây công.
Mà quốc vương Trấn Sơn lại nhìn chằm chằm vào hắn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để phát động Huyễn Ảnh Hành Giả, bại trận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ngay cả bản thân quốc vương Trấn Sơn, cũng đắc ý cười ha hả:
- Từ bỏ đi, binh chủng mạnh nhất của ngươi đã chết một nửa, lấy cái gì cùng ta đấu?
- Thật sao?
Lâm Hữu đang mải né tránh bỗng cười lạnh một tiếng, đột nhiên thân hình ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Trấn Sơn.
Quốc vương Trấn Sơn biến sắc, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút dự cảm không tốt.
Nhưng không đợi người này phản ứng, không gian trước mặt Lâm Hữu đã vặn vẹo một trận.
- Thanh Cương, cho bọn hắn nhìn rốt cục ai mới là phòng ngự mạnh nhất!
Lâm Hữu hét lớn một tiếng, Thanh Cương chờ đợi đã lâu, bỗng nhiên xuất hiện ở phía trên võ đài.
Hình thể khổng lồ kia còn lớn gấp hai lần ma thụ, chỉ trong một tiếng ầm vang, nó đã trực tiếp xông lên đụng bay tất cả năm Thái Thản Cự Nhân bạo lui ra ngoài.
- Làm sao có thể!?
Hai mắt quốc vương Trấn Sơn mãnh liệt rung động, hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Hữu lại còn một binh chủng có thể sánh ngang với Linh Tịch.
Vốn hắn ta cho rằng, mình chỉ cần dựa vào phòng ngự mạnh mẽ để ngăn chặn Linh Tịch, rồi đánh tan từng cái, là có thể nhẹ nhõm giết ngược lại Lâm Hữu.
Nhưng không ngờ, Lâm Hữu lại còn nắm giữ binh chủng thứ hai có thể so với Linh Tịch!
………
- Chuyện gì vậy? Sao hắn lại triệu hồi một binh chủng thụ tinh ra?
- Chẳng lẽ nó cũng giống ma thụ lúc trước?
- Chắc không phải nhưng khí tức không kém nhiều lắm.
- Ngay cả Thái Thản Cự Nhân cũng có thể trực tiếp đánh lui lại, binh chủng mạnh như vậy mà hắn vẫn luôn không triệu hồi ra!
- Cho nên lúc trước hắn đều che giấu thực lực?
- Tê! Che giấu thực lực!?
Thanh Cương xuất hiện, làm cho tất cả đám người bên dưới lập tức sôi trào, ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Thanh Cương có thân thể cao lớn còn hơn Thái Thản Cự Nhân kia.
Đồng thời bọn hắn lại bị thực lực do Lâm Hữu bày ra làm kinh hãi.
Lúc trước khi hắn đánh bại những người khiêu chiến kia, lại chưa từng xuất ra toàn bộ thực lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận