Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 596: Lâm Hữu, Hai Người Các Ngươi... Quen Biết Nhau?

Dù lúc này trên người hắn có gần 300 triệu ma năng, nhưng chỉ sợ vẫn không so sánh được với đệ tử thế lực lớn.
Huống chi loại bảo vật như vậy.
Chắc chắn người sở hữu nó không ngu đến mức lấy ra đổi ma năng đâu.
- Vậy hiện giờ thứ kia ở đâu?
Lâm Hữu hỏi.
- Nghe nói nó ở ngay hòn đảo trung tâm, Hữu ca muốn theo ta cùng đi nhìn một cái hay không?
- Đương nhiên là muốn đi.
Đã đến đây rồi, sao có thể không xem?
Ít nhất cũng muốn biết nó là loại đạo cụ ngưu bức thế nào chứ?
- Lâm Hữu, hai người các ngươi... Quen biết nhau?
Lúc này, Nghiêm Liệt đang đứng giữa đám người bên cạnh hắn cũng bừng tỉnh từ trong ngây người, đột nhiên chen vào một câu.
Lâm Hữu lại quen biết Lê Kha, đây là chuyện mà Nghiêm Liệt trăm triệu lần không nghĩ tới.
Bởi thế, từ lúc nãy đến bây giờ hắn vẫn chìm nghỉm trong khiếp sợ.
Lê Kha là con của Đại Đế, thực lực tuyệt đối là quá rõ ràng, đối phương cơ hồ đã giỏi hơn tất cả lãnh chúa cấp tám bình thường.
Hơn nữa theo hắn biết, tính cách của người này rất kiêu căng, cực kỳ hiếm để người bên ngoài vào mắt.
Nhưng hôm nay hắn lại thấy đối phương thân thiết với Lâm Hữu như thế, thậm chí còn có chút tôn kính nhàn nhạt, khiến hắn thiếu chút nữa đã cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Mà Lâm Hữu nghe hắn hỏi cũng lập tức phản ứng lại:
- À, quên không nói cho ngươi, ta quen biết gia hỏa này trong Chiến Trường Vạn Giới, ngươi cũng biết hắn?
- Có ai không biết thái tử Lê Kha của đế quốc Tương Nguyệt?
Ánh mắt Nghiêm Liệt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lê Kha, trong mắt không có chút e ngại nào, ngược lại còn chứa chiến ý nồng đậm.
Nhưng lập tức, hắn đã giật mình sửng sốt.
- Ngươi vừa nói cái gì? Quen biết trong chiến trường? Ngươi và hắn bị chia vào cùng một chiến trường?
Ý nghĩa của câu nói này không hề bình thường.
Dựa vào thực lực của Lê Kha, tuyệt đối sẽ bị chia vào bên trong Chiến Trường Số 1, khu vực biến thái nhất kia.
Nhưng nói như thế, lần này Lâm Hữu cũng rơi vào Chiến Trường Số 1?
Làm sao có thể!
Chỉ tiếc không đợi Lâm Hữu trả lời, Lê Kha đã dần đầu chen vào:
- Ngươi chính là Nghiêm Liệt kia? Ta từng nghe tới ngươi, ngươi cũng quen Hữu ca?
- Hắn là bạn của ta.
Lâm Hữu ở bên cạnh bổ sung.
- À, hoá ra là bạn của Hữu ca? Hân hạnh gặp mặt nha!
Lê Kha nhếch miệng nở nụ cười, không còn sót lại một chút gì của bộ dáng lạnh lùng vừa nãy.
Thái độ hiền hoà khác với trong lời đồn đại, lập tức khiến Nghiêm Liệt thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
Vậy ra lần này Lâm Hữu, đã bị phân tới cùng một chiến trường với thái tử Đế Quốc Tương Nguyệt thật rồi.
Hơn nữa hình như ở trong đó còn xảy ra chuyện gì, mới khiến Lê Kha bày ra tư thế như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Nhưng trong đầu Nghiêm Liệt vốn toàn là cơ bắp, căn bản là hắn lười suy nghĩ một mớ quanh co lòng vòng này.
Bây giờ, hắn thấy Lê Kha nói chuyện với mình, hắn cũng lập tức nhếch miệng nở nụ cười:
- Hân hạnh gặp mặt, nghe nói thực lực của ngươi rất mạnh, nếu có cơ hội muốn đánh với ta một hồi hay không?
- Có thể, tùy thời phụng bồi.
Trong mắt Lê Kha hiện lên một tia sáng, hình như đã bị gợi lên hứng thú.
Gia hoả này vốn cũng là kẻ thích xem náo nhiệt nhưng không ngại lớn chuyện.
Nếu không phải nơi này có quá nhiều người, Lâm Hữu cũng có chút nghi ngờ hai người này sẽ đánh nhau ngay lập tức.
- Được rồi, xem kiện đạo cụ hiếm kia quan trọng hơn, muốn đánh về sau còn nhiều cơ hội.
Hắn trực tiếp lên tiếng ngăn cản hai người.
Loại đạo cụ đoàn chiến quy mô lớn hiếm có này, đâu phải lúc nào cũng có thể gặp được, nếu đi chậm chỉ sợ sẽ bị người giành trước.
Cho nên rất nhanh, bọn họ đã rời khỏi đài cao, đi vào hòn đảo trung tâm trước.
Quả nhiên đúng như lời Lê Kha nói.
Lúc này, ở một góc trong hòn đảo trung tâm, đã tụ tập lượng lớn lãnh chúa.
Hơn nữa khiến cho Lâm Hữu kinh ngạc chính là, bên trong đó có rất nhiều lãnh chúa cấp tám, cấp chín. Phải biết rằng đây là chuyện bình thường cực kỳ ít nhìn thấy, hiển nhiên bọn họ đều bị đạo cụ hiếm hấp dẫn kia tới.
- Hữu ca, ngay bên kia.
Lê Kha nghe lãnh chúa cấp chín bên cạnh thì thầm vài câu, lập tức đưa tay chỉ về phía xa xa.
Lâm Hữu nhìn theo phương hướng ngón tay Lê Kha chỉ, quả nhiên đã nhìn một quầy hàng đặc biệt.
Sao lại nói là đặc biệt? Bởi vì nó đang bị một nhóm lãnh chúa bao quanh, từ bên cạnh không ngừng truyền đến âm thanh nghị luận và tiếng kinh hô.
Nhìn kỹ, chủ quán bày hàng này cũng là một vị lãnh chúa cấp chín!
Người này cứ yên lặng ngồi bên trong quầy hàng, bên cạnh còn treo một cái bảng.
- Đạo cụ đoàn chiến hiếm có, đổi Hạt Giống Sinh Mệnh?
Nghiêm Liệt đọc hàng chữ viết trên cái bảng kia.
- Hạt Giống Sinh Mệnh là cái gì?
Lâm Hữu nghi ngờ hỏi.
- Là một loại bảo vật có thể khiến người chết sống lại, xem ra gia hoả này có người cực kỳ thân thiết cần cứu giúp, mới cam lòng mang đạo cụ trân quý như vậy ra trao đổi.
Giọng của Lê Kha vang lên bên cạnh, trên mặt cũng thu lại vẻ bất cần đời.
- Hoá ra là như vậy.
Lâm Hữu thầm giật mình, không khỏi liếc mắt nhìn lãnh chúa cấp chín kia một cái.
Chỉ thấy trên khuôn mặt điềm tĩnh của đối phương, đã hiện lên mỏi mệt và u ám nồng đậm.
Ngay cả hai bên tóc mai cũng rối bù không chịu nổi, thoạt nhìn đã một đoạn thời gian dài rồi chưa từng đụng vào, giống hệt dân du cư hàng năm bôn ba bên ngoài.
- Ngươi đã từng nhìn thấy thứ đó ư?
Nghiêm Liệt không nhịn được hỏi.
Mấy đồng bạn bên cạnh hắn cũng tò mò nhìn qua.
- Ừm, đó là loại hạt giống chỉ có Đại Thụ Tinh Linh của tộc Tinh Linh mới có thể tạo ra, nghe nói mỗi năm chỉ tạo được một hạt, là một loại thánh dược trị liệu cực kỳ cường đại, thậm chí còn có hiệu quả trị liệu rất mạnh với cấp Đế.
- Quan hệ giữa mẹ ta và Nữ Hoàng Tinh Linh coi như không tồi, vậy mà phải xin thật lâu mới được một viên.
- Chỉ sợ người kia không thể hoàn thành tâm nguyện.
Trong giọng nói của Lê Kha có chút tiếc hận.
Tuy tính cách của hắn không mấy nghiêm túc, nhưng đối mặt với người chịu bôn ba vì người thân thiết của mình, vẫn cảm thấy cực kỳ kính nể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận