Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1050: Lê Kha Ra Sân.

- Ha ha, Long huynh, không nghĩ tới lại là người bên chúng ta thắng trước hai trận, đa tạ.
Một vị Đại Đế thuộc Thủ Hộ nhất tộc bên cạnh thoải mái cười to, nhìn về hướng Long Hoàng.
Lời của đối phương vô cùng uyển chuyển, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý khoe khoang trong đó.
Dù ngay từ đầu bọn hắn đã nói cần phải giao lưu hữu hảo nhưng ai chẳng biết, đây chỉ là lời xã giao thôi.
Bây giờ, Giới Sinh liên tục thắng hai trận, đã khiến những giám sát thẩm tra bên bọn hắn lộ vẻ mặt đắc ý, khóe miệng tất cả nở nụ cười không thèm che giấu.
- Trận đấu vừa bắt đầu mà thôi, bây giờ nói cái này còn hơi sớm.
Long Hoàng từ tốn nói, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú xuống bên dưới võ đài.
- Cũng đúng, vừa mới bắt đầu mà thôi.
Vị Đại Đế kia híp mắt nở nụ cười, cũng không tiếp tục lên tiếng trêu chọc, dù sao mục đích đã đạt được rồi.
Mà lúc này, trên khán đài một phương Giới Sinh đang là một mảnh reo hò, tất cả bắt đầu hô to tên Vương Đồ, hò hét trợ uy cho hắn.
Còn bên kia, bầu không khí nơi trận doanh Liên Minh Giới Vực và Phản Liên Minh lại hoàn toàn trái ngược.
- Mới thắng hai trận đã đắc ý như vậy, đúng là tức chết ta!
- Chẳng lẽ chúng ta bên này không có ai sao?
- Nói nhảm, để ta tới đánh với hắn!
Mặc dù số lượng lãnh chúa một phương Vạn Giới không bằng nhân sĩ bản địa Giới Sinh, nhưng vẫn vô cùng nhiều người sở hữu năm mảnh nhỏ Thần Cách trở xuống.
Lập tức lại có một lãnh chúa Trùng tộc với thân hình cao lớn ra khỏi đội ngũ, tám cánh tay, mỗi tay cầm một thanh vũ khí, bỗng nhiên vọt lên võ đài, phát ra một tiếng ầm vang.
Chỉ tiếc, không đến ba phút, hắn cũng nối gót hai người trước, đều bị Vương Đồ trực tiếp đào thải.
Ngay sau đó, lại là lãnh chúa mười đại tộc lần lượt lên sân khấu.
Kết quả không ngoại lệ, tất cả đều bị đào thải xuống.
Thậm chí có người còn không bức nổi Vương Đồ thi triển năng lực thức tỉnh, chỉ lên chưa đến nửa phút đã bị đá xuống võ đài.
Toàn bộ Vạn Giới triệt để rơi vào bên trong tĩnh mịch.
- Hóa ra các ngươi chỉ có chút trình độ vậy sao? Thật sự đã làm ta quá thất vọng rồi!
Vương Đồ đánh nhiều thắng nhiều, càng thêm phách lối, giọng nói không khỏi cất cao mấy phần so với lúc trước.
- Đã là cái như vậy, thì tranh thủ thời gian phái ra người có thực lực mạnh hơn đi, mặc kệ đến bao nhiêu, Vương Đồ ta đều tiếp!
Vậy mà hắn ta lại muốn người có thực lực mạnh hơn lên đài?
Sắc mặt các lãnh chúa một phương Vạn Giới trầm xuống trong nháy mắt.
Nếu như bọn hắn phái ra lãnh chúa cấp cao hơn, chẳng khác nào ngay mặt thừa nhận thực lực đồng cấp phía bên mình không bằng Giới Sinh.
Mặc kệ thắng thua đã rơi xuống hạ phong rồi.
Dù Lâm Hữu trong đội ngũ rất muốn ra tay nhưng hắn cũng biết hiện giờ còn không phải lúc hắn lên đài, hắn cần chờ đợi thời khắc mấu chốt hơn, đại hội chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
- Kha Nhi, ngươi lên đi.
Đúng lúc này, Đại Đế Tương Nguyệt bên cạnh lên tiếng, thấp giọng nói với Lê Kha.
- Mẹ thật sự muốn ta lên?
Ánh mắt Lê Kha sáng ngời, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Bây giờ, hắn có được năm mảnh nhỏ Thần Cách, vừa vặn phù hợp để lên đài.
Nhưng vừa rồi Đại Đế Tương Nguyệt lại luôn ngăn cản không cho hắn đi lên, khiến hắn đã sớm nôn nóng khó nhịn, muốn đi lên giáo huấn gia hỏa phách lối kia một trận lắm rồi, coi như tính toán chuyện trong khách sạn mấy ngày hôm trước.
- Đi thôi, vừa vặn kiểm tra một chút thành quả bế quan dài ngày của ngươi.
Đại Đế Tương Nguyệt mỉm cười, ánh mắt nhìn Lê Kha tràn đầy cưng chiều
- Nếu như con có thể đánh thắng hắn, ta lại khen thưởng thêm một mảnh nhỏ Thần Cách.
- Thật?
Lê Kha chấn động tinh thần, vẻ mặt càng thêm mừng rỡ.
Hắn không còn do dự, lập tức thoát khỏi đội ngũ, trực tiếp vọt lên võ đài.
- Người cao to, để ta làm đối thủ của ngươi!
Một tiếng hô hoán hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người.
Mà Lâm Hữu trên khán đài lại bị lời nói vừa rồi của Đại Đế Tương Nguyệt làm kinh hãi, hắn không nhịn được nhìn về phía Đại Đế Thánh Diệu bên người.
- Nhìn ta làm gì? Ta vừa thành Đế không bao lâu, cũng không có nhiều mảnh nhỏ Thần Cách để khen thưởng cho ngươi!
Đại Đế Thánh Diệu lập tức hiểu được tâm tư thầm kín của Lâm Hữu, nhất thời hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Tiểu tử này, cả ngày không biết nghĩ sâu xa, chỉ ham những thứ món lợi nho nhỏ này, cũng không biết hắn học từ ai.
………
Lê Kha vừa nhảy lên sân đấu, rất nhanh đã khiến cho mọi người trên các khán đài chú ý.
Vạn Giới bên này không có nhiều người biết hắn nhưng tất cả cũng lập tức sôi trào lên.
- Người anh em, hay lắm!
- Nhất định phải đánh bại gia hỏa kia!
- Khiến cho người Giới Sinh biết chúng ta lợi hại!
Cái này gọi là thua người không thua trận, tuy bọn hắn bên này đã thua hơn mười trận nhưng khí thế không thể thua được.
Ở ngay giữa một mảnh lớn toàn tiếng chê bai của người Giới Sinh, lãnh chúa Vạn Giới bên này cũng lớn tiếng la lên, tiếng hô hai bên đã đạt tới trình độ khiến bầu không khí phía trên võ đài đang rung động kịch liệt.
Lê Kha đi lên trên đài, vẻ mặt ngả ngớn đánh giá Vương Đồ đối diện.
- Tên cao to kia, ta thấy ngươi quá mức kiêu ngạo, cũng nên tới lúc cút xuống đài đi.
- Hử? Miệng cứng như vậy, không biết thực lực của ngươi có cứng như vậy hay không?
Vương Đồ lộ ra vẻ mặt khinh thường, hoàn toàn không để Lê Kha vào mắt.
- Ra tay nhanh đi, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội.
Nói xong, từng đường văn lộ màu đỏ thẫm dần dần hiện lên trên người Vương Đồ, từ cánh tay, thân thể lan tràn ra khắp các nơi, khí thế hung hãn toàn thân cũng đề cao đến một trình độ cực kỳ khủng bố.
Trong lòng Lê Kha ngưng trọng, tuy hắn biểu hiện ra ngoài cực kỳ thoải mái nhưng hắn vẫn biết gia hoả này rất khó đối phó.
Đối phương đã ra tay, Lê Kha cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa nữa, hắn vẫy tay một cái, một mùi hương hoa nhàn nhạt từ hắn trên người khuếch tán ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận