Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 272: Bị Đánh Lén

Phanh!
Một tiếng vang trầm, thậm chí Lâm Hữu còn chưa kịp đưa ra phản ứng, bên hông đã bị đánh một đòn nghiêm trọng, cả người hắn bị đánh bay đi, đập thẳng vào tường.
Đau đớn kịch liệt từ vùng bụng và thắt lưng lan tràn đến toàn thân hắn, thậm chí xương cốt trên người cũng bị đứt gãy mấy cái. Nếu không phải có hộ thân tỏa giáp, chỉ sợ hắn sẽ bị một kích này trực tiếp miểu sát.
Lần theo dư quang, hắn cũng thấy thứ vừa công kích mình.
Rõ ràng là một con Hung Thú Cùng Kì, loại tồn tại giao thoa giữa hư và thực.
Cấp tám!
Nơi này vẫn còn lãnh chúa cấp tám khác!
Lâm Hữu kinh hãi không hiểu, hắn vội vàng nhìn vào trong góc. Lúc này, nơi khoảng không trống rỗng hồi nãy, lại có một người đàn ông với tướng mạo âm lãnh đang từ từ lộ ra thân hình giữa không trung.
- Cũng không tệ, ngăn cản được một kích của Huyễn Thú cấp tám mà không chết, ngươi là kẻ cấp sáu lợi hại nhất mà ta từng biết.
Người đàn ông nọ triệu hồi Hung Thú Cùng Kì đến bên người, sắc mặt hắn ta lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Lâm Hữu, giống như một vị chúa tể cao cao tại thượng.
Lâm Hữu gian nan đứng dậy, dưới quầng sáng trị liệu của Linh Tịch, hắn từ từ lui sang một bên, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, đồng thời trong lòng dấy lên một mảnh kinh hãi.
Hắn không tài nào tưởng tượng nổi.
Trong đồn biên phòng này có tới hai lãnh chúa cấp tám, nhưng đã vậy còn là một vị lãnh chúa có binh chủng Huyễn Thú với thủ đoạn công kích cực kỳ quỷ dị.
Sau đó, Lâm Hữu không chút do dự, lập tức xoay người bỏ chạy!
………
- Đụng tới ta còn muốn chạy trốn? Can đảm lắm.
Nhìn thấy Lâm Hữu không chút nghĩ ngợi đã lựa chọn chạy trốn, lãnh chúa Huyễn Thú lập tức cười lạnh một tiếng, từng con từng con Huyễn Thú Cùng Kỳ cấp tám với khí thế cường hãn xuất hiện, lao nhanh về phía Lâm Hữu.
Mà lúc này, Lâm Hữu đang chạy trốn cũng cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn xoay mạnh người né nhanh qua một bên.
Giây tiếp theo, một cự trảo hư ảo xuất hiện, giống như xé rách không gian, xẹt qua trước ngực hắn.
- Oanh!
Mặt đất bị nổ nứt ra, hóa thành một mảng lớn đá vụn.
Mà Lâm Hữu đang ở gần trong gang tấc, cũng bị dư chấn của đợt công kích mãnh liệt này đánh sâu vào thổi bay ra ngoài mấy mét, thật vất vả mới đứng vững được thân hình.
Khi hắn ngẩng đầu lên, đã thấy đám Huyễn Thú cấp tám đang ẩn giấu thân hình nọ cũng dần dần xuất hiện, chen kín tất cả đường lui của hắn.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
Khó trách hắn, lúc ban đầu hắn vào đây không thấy có trở ngại gì, hóa ra nơi này còn lãnh chúa khác ẩn núp. Hay cho một chiêu gậy ông đập lưng ông.
Tới giờ phút này hắn đâu còn dám do dự, trực tiếp triệu hồi ra mảng lớn thực vật vây quanh bên người.
Trong phút chốc, dây leo trải rộng khắp bên trong kiến trúc. Chỉ nghe Thanh Cương một tiếng rống giận ngang tàng, đám thực vật lao nhanh về phía Huyễn Thú.
- Hừ, có chút tài mọn, bắt hắn lại!
Lãnh chúa Huyễn Thú hét lớn một tiếng, đám Huyễn Thú Cùng Kỳ này nhảy lên cao cao, đánh về phía thực vật của Lâm Hữu.
Xoạt!
Dây leo bị dễ dàng cắt nát, căn bản chúng không ngăn được thế công hung mãnh của binh chủng cấp tám, một con nối tiếp một con bao thẳng tới, đảo mắt một cái đã thấy vài thực vật bị móng vuốt sắc bén đánh bản thể thành phấn vụn, té trên mặt đất.
Mắt thấy mấy con Huyễn Thú vừa mở ra một lỗ hổng, đã nhanh chóng lao thẳng vào, Linh Tịch vẫn bảo vệ bên cạnh Lâm Hữu lập tức huy động pháp trượng, dùng bụi gai tạm thời cuốn lấy chúng nó, sau đó từng cái từng cái gai gỗ đột nhiên lao ra.
Đồng thời, đầy trời khuẩn nấm cũng bắn về bốn phía.
Rầm rầm oanh!
Nổ mạnh kịch liệt liên tiếp vang lên, cả kiến trúc đều hung hăng chấn động một chút.
Nương theo làn sương khói che dấu, Lâm Hữu lập tức mang theo nhóm thực vật lao về chỗ hổng vừa nổ tung, nhanh chóng rời khỏi, chạy ra bên ngoài.
- Ngươi trốn không thoát đâu!
Lãnh chúa Huyễn Thú hét lớn một tiếng, Huyễn Thú bên người hắn ta trực tiếp biến mất tại chỗ.
Sưu sưu sưu ——
Tiếng xé gió vang lên, từng đạo lưu quang xuyên qua thực vật, bất cứ chỗ nào lưu quanh đi qua, đều thấy từng mảng từng mảng thực vật ngã xuống.
Kể cả khi đã có thuộc tính Dã Man Rít Gào thêm vào, đám thực vật cũng không thể ngăn cản nổi thế công của chúng nó. Chỉ trong chớp mắt, Lâm Hữu lại tổn thất hơn mười binh chủng!
Thậm chí ảnh hưởng của Nụ Hôn Mị Hoặc do Yêu Nữ Mị Hoặc thả ra và khống chế của quần thể Nấm Độc Bách Biến, cũng không thể ngăn cản chúng nó!
Không được!
Không thể để cảnh này tiếp diễn!
Nhìn thấy binh chủng thực vật bên người càng ngày càng ít, sắc mặt Lâm Hữu trầm xuống, hắn trực tiếp triệu hồi Thanh Đằng ra.
- Ầm vang!
Chỉ nghe một tiếng nổ, lượng lớn dây leo vô cùng to lớn đột nhiên điên cuồng xuất hiện rồi giống như bạch tuộc, nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Thân thể cao lớn của nó, lập tức khiến vẻ mặt lãnh chúa Huyễn Thú biến đổi. Hắn ta vội vàng mang theo binh chủng của mình nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong nháy mắt, dây leo lao ra khỏi kiến trúc, làm khối kiến trúc này ầm ầm sụp đổ, thành một mảng lớn phế tích
Hình ảnh đồ sộ kia lập tức dẫn tới đám lãnh chúa vẫn còn ở lại bên trong đồn biên phòng bị hấp dẫn quan.
- Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?
- Đó là cái gì? Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều thực vật như vậy?
- Thiệt nhiều dây leo! Chẳng lẽ có ma thú ẩn vào bên trong đồn biên phòng?
- Không đúng! Không phải ma thú! Hình như là có người đang chiến đấu!
Còn không chờ bọn hắn phản ứng lại, đã thấy một bóng người bất chợt điên cuồng lao ra từ màn sương khói. Chỉ thấy người nọ cưỡi lên một con thực vật cự long hình thể thật lớn, nhanh chóng lao vút lên trời cao.
Mà thực vật trong phế tích, cũng nương theo nháy mắt này biến mất hết, chỉ để lại một mảnh tường rào đổ nát.
- Đáng chết! Đuổi theo cho ta!
Sắc mặt của lãnh chúa Huyễn Thú một mảnh xanh mét, không nghĩ tới đối phương chỉ là một lãnh chúa cấp sáu vậy mà có nhiều thủ đoạn như vậy.
Nếu để hắn chạy thoát, vậy về sau hắn ta sẽ thành trò cười cho những người khác.
Tuyệt đối không được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận