Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 230: Dụng Ý (2)

Hơn nữa khiến cho Lâm Hữu cực kỳ vui sướng chính là.
Ngày hôm nay, sau khi trải qua một hồi tàn sát, kinh nghiệm của Thanh Đằng lại trực tiếp tăng vọt lên hơn một ngàn.
Nói cách khác, nó đã đánh chết ước chừng bảy, tám trăm con ma thú cấp bảy!
Càng không cần nói tới ma thú cấp sáu, ít nhất cũng phải tính bằng ngàn.
Phải biết rằng, từ lúc Thanh Đằng lên sân khấu đến khi nó biến mất, chỉ chừng mười phút mà thôi, hơn nữa đám ma thú hỗn độn bị nó đánh chết đều có thuộc tính tăng lên 20%!
Chiến tích khoa trương như thế, chỉ sợ không có mấy binh chủng cấp bảy có thể làm được.
Mà điều đó vẫn không phải mấu chốt.
Quan trọng nhất chính là, Thanh Đằng đã rất gần thời khắc thăng lên cấp tám rồi!
Dựa theo quy luật trước mắt hắn nắm được, khi binh chủng cấp bảy thăng lên cấp tám, phải cần tới một viên tinh hoa lãnh địa cấp bảy.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, còn chưa thể đánh chết lãnh chúa cấp bảy đạt được tinh hoa lãnh địa.
Nhưng chớ quên.
Khi lần trước khi hắn trở về từ chiến trường vạn giới, quốc vương đã thưởng cho hắn một viên tinh hoa lãnh địa cấp bảy!
Mà viên tinh hoa lãnh địa cấp bảy kia, vẫn còn được hắn giữ trong không gian cá nhân, chưa từng động tới.
- Chẳng lẽ nói... người kia đã sớm dự đoán trước tình huống này?
Trong lóng Lâm Hữu vừa kích động vừa nặng nề.
Khi vừa thu được viên tinh hoa lãnh địa cấp bảy này, hắn còn không hiểu được dụng ý của quốc vương.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại một hồi mới phát hiện có điểm không thích hợp.
Quốc vương thưởng tinh hoa lãnh địa cấp bảy cho đám lãnh chúa cấp sáu bọn họ, xem ra cũng không phải một hành động tuỳ tiện, mà là dụng tâm kín đáo...
Nhưng không cần biết đối phương suy nghĩ thế nào, với hắn đây vẫn là chuyện tốt.
Dù sao hắn tới nơi này lâu như vậy, vẫn chưa từng gặp căn cứ ma thú cấp bảy, càng đừng nói tới tinh hoa lãnh địa cấp bảy.
Nhìn thoáng qua bầu trời đã chuyển thành tối đen bên ngoài, Lâm Hữu cũng không làm gì khác, hắn trực tiếp theo cầu thang lên phòng gỗ của mình, đi nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hữu mang theo Linh Tịch còn có mấy thực vật cấp bảy ra khỏi cửa, chạy tới nơi ở của bộ tộc người lùn.
Khi hắn đi tới khu vực bên ngoài thành Hoàng Sa, vừa vặn gặp phải Tiết Trường Quý đang chỉ huy đám thuộc hạ và cư dân lãnh địa dỡ bỏ nơi ở tạm thời.
Vừa thấy Lâm Hữu đến, Tiết Trường Quý vội vàng lên nghênh đón.
- Lãnh chúa đại nhân, ngài đã tới.
- Ừm, trong khoảng thời gian này, công việc xây dựng thêm tiến hành thế nào rồi?
Lâm Hữu quét mắt một vòng bốn phía, thuận miệng hỏi.
- Bẩm lãnh chúa đại nhân, các khu vực đều bắt đầu khởi công, ngày hôm qua ta có đi tìm nhưng ngài không có trong lãnh địa, cho nên ta đã tự tiện làm chủ dỡ bỏ nơi ở tạm thời của tộc người lùn, chuẩn bị thành lập một cái chợ trong này.
- Vậy là tốt rồi, phương diện tài chính, tình huống thế nào? Đủ dùng không? Nếu không đủ cứ nói với ta, ta lại mang qua một chút.
- Quả thật không đủ dùng.
Tiết Trường Quý xấu hổ nói:
- Dựa theo kế hoạch của ngài, muốn xây dựng Thành Hoàng Sa với quy mô gấp đôi hiện tại, nhưng với vốn lưu động và thu nhập hàng ngày hiện nay, chắc không đủ dùng.
- Còn cần bao nhiêu?
- Đại khái là ba trăm ngàn.
- Được, để ta chuyển thêm ít tài chính vào, quy mô và chất lượng tuyệt đối không được giảm bớt, nếu còn thiếu gì cứ nói với ta.
Lâm Hữu nghiêm túc dặn dò.
Hắn cố gắng kiếm nhiều ma năng như vậy, chính vì xây dựng thêm lãnh địa, đẩy nhanh tốc độ thu hoạch tín ngưỡng lực, cho không thể qua loa được.
Hơn nữa đầu tư vào giai đoạn trước, sau này sẽ từ từ kiếm về.
Chờ sau khi quy mô Thành Hoàng Sa được mở rộng, còn lo không có ma năng chảy về ư?
Nghĩ là làm, hắn lập tức điều động giao diện xuất vốn, chuyển ba trăm ngàn ma năng thành ma tinh vào vốn lưu động bên trong Thành Hoàng Sa.
Còn dư lại một trăm ngàn, để dành cho tình huống khẩn cấp.
Lại cùng Tiết Trường Quý hàn huyên một chút tình huống xây dựng gần đây, hắn mới rời đi, dọc theo con đường mới mở đi vào trong rừng, rất nhanh hắn đã tới hang động của tộc Người Lùn.
- Ra mắt lãnh chúa.
- Chào lãnh chúa đại nhân.
Người phụ trách canh giữ ở cửa hang động, vẫn hai chiến sĩ Người Lùn lúc trước, hiện giờ bọn họ đều là người quen cũ của Lâm Hữu.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, hai người ấy lập tức đi lên chào đón.
- Mạch Cách n có ở đây không? Ta tìm hắn có chút việc.
Lâm Hữu nhìn thoáng qua bên trong hang động, cất tiếng hỏi.
- Vua Người Lùn đang ở trong lò luyện rèn công cụ, có cần ta vào thông báo không?
Một chiến sĩ người lùn cất tiếng hỏi.
Lâm Hữu khoát tay:
- Không cần, ta tự vào tìm hắn là được.
- Được, xin ngài cứ tự nhiên.
Nói xong, hai chiến sĩ Người Lùn lập tức nhường đường còn bày ra một thủ thế mời vào.
Nếu đều người khác nhìn thấy một màn này, chỉ sợ bọn họ sẽ kinh ngạc tới mức rớt cả cằm.
Có lẽ chỉ có một mình Lâm Hữu là nhân loại mà được nghênh ngang tiến vào hang động của bộ tộc Người Lùn như vậy, thậm chí còn không có ai ngăn cản.
Xuyên qua cửa động, Lâm Hữu rất nhanh đi tới trước một cái lò luyện thật lớn ở chỗ sâu trong hang động.
Luồng khí nóng rực, cùng với từng đợt thanh âm va đập đinh đinh đang đang, ập vào mặt hắn, khiến hắn vội vàng nheo mắt lại.
Thật vất vả, mới tìm được Mạch Cách n đang để trần cánh tay chế tạo đồ vật ở cạnh ao dung nham, hắn từ từ đi qua đó
- Lâm Hữu? Vì sao ngươi lại chạy đến nơi này?
Mạch Cách n đứng trước bệ rèn, cũng phát hiện ra Lâm Hữu rất nhanh, hắn trực tiếp ngừng động tác trên tay, đi xuống đài rèn.
- Tới tìm ngươi tạo ra một món trang bị, không ảnh hưởng đến ngươi chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận