Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 185: Nghênh Chiến

Trải qua mấy ngày nay tích lũy kinh nghiệm, phần còn lại trong năm Mộc Linh có kỹ năng Khống Chế Tự Nhiên, và 15 binh chủng hình thú khác, toàn bộ đã lên tới cấp bảy.
Lại thêm Linh Tịch và Thanh Đằng có huyết thống vương tộc, cùng với hai con Yêu Nữ dây leo tiến cấp sớm nhất kia, tổng cộng hắn đã có 24 con cấp bảy, thực lực đã vượt lên trước kia từ lâu rồi.
Nhưng lần này Lâm Hữu đã thông minh hơn.
Hắn chỉ dẫn theo những binh chủng cấp sáu nhằm tăng giá trị đội ngũ, còn chủ thể vẫn bị hắn để lại bên trong lãnh địa.
Như vậy an toàn hơn, bọn chúng có thể hưởng thụ Cổ Thụ Tri Thức tăng thêm kinh nghiệm.
Tiếp theo hắn còn để Thanh Đằng và 5 con Sư Tử Nhận Ảnh cấp bảy đóng ở lãnh địa, hắn chỉ mang theo 250 con cấp sáu và 19 con cấp bảy, từ từ rời khỏi lãnh địa.
Cảnh tượng đồ sộ kia, lập tức khiến tất cả người qua đường đều ngừng chân, đứng một bên tò mò theo dõi.
Rất nhanh, Lâm Hữu đã mang theo đại quân binh chủng xuyên qua núi rừng, đi vào một mảnh bình nguyên rộng lớn cách thành Hoàng Sa một trăm km.
Từ rất xa, đã có thể nhìn thấy một thànhtrì tọa lạc bên cạnh bình nguyên, rõ ràng đó là thành Huyền Dương một trong ba tòa thành trì gần thành Hoàng Sa!
Mà khiến Lâm Hữu không nghĩ tới chính là.
Khe hở không gian kia, vừa lúc hiện ra ở một nơi cách thành Huyền Dương chưa đầy hai km, đã có vài vị lãnh chúa đều dẫn đầu mang theo binh chủng của mình tới nơi này rồi, còn đứng ở xa xa quan sát cái khe không gian đó nữa.
- Lại có người đến.
Bỗng nhiên, nhóm lãnh chúa phát hiện Lâm Hữu, tất cả đều quay sang nhìn hắn.
Ngay khi nhìn thấy mấy con thực vật rồng bên người hắn, và mảng lớn binh chủng thực vật đi theo đằng sau, con ngươi đám người ấy đều co rụt lại.
Không còn cách nào khác, binh chủng bên người Lâm Hữu nhiều lắm.
Thậm chí còn nhiều hơn hệ côn trùng, trong khi ai cũng hiểu hệ côn trùng có được năng lực sinh sản mạnh tới mức nào, hơn nữa chủng loại thực vật này còn cực kỳ khoa trương.
Nói thật, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, vì vậy một đám lập tức bị cả kinh lui về phía sau, rồi đầy cảnh giác nhìn quân đoàn thực vật kia.
Mà khiếp sợ nhất trong số bọn họ, chính là lãnh chúa thành Song Diệp và thành Huyền Dương.
Bọn họ không giống mấy lãnh chúa kia.
Bọn họ là lãnh chúa có lãnh địa ở gần thành Hoàng Sa nhất, đã sớm có hiểu biết nhất định về Lâm Hữu. Chỉ nhìn thoáng qua quân đoàn binh chủng thực vật kia, bọn họ đã đoán được thân phận Lâm Hữu, cũng phần nào đoán được thực lực khủng bố của đối phương.
Nhưng không, Lâm Hữu vừa rơi xuống đất, Mạnh Thanh An lãnh chúa thành Song Diệp đã mang theo binh chủng đi lên tiếp đón hắn.
- Nói vậy ngươi chính là người anh em Lâm Hữu, lãnh chúa thành Hoàng Sa?
- Ngươi là… Lãnh chúa thành Song Diệp?
Lâm Hữu nhìn thoáng qua đám chó săn máy và nhện cơ giáp bên người Mạnh Thanh An, hắn đã đoán được thân phận của hắn ta.
Dù sao chỉ có một mình đối phương là lãnh chúa hệ máy móc ở gần lãnh địa hắn thôi.
Đây cũng lần đầu tiên, hắn thấy binh chủng máy móc đối phương ở khoảng cách gần như vậy nên không khỏi có chút kinh ngạc.
Bởi vì hắn phát hiện, trên người chó săn máy và nhện cơ giáp, đều có một khẩu pháo đồng, thoạt nhìn uy lực không tầm thường.
Có mấy máy móc với hình thể thật lớn đã đạt tới trình độ cấp bảy.
Khó trách đối phương có thể thống trị thành Song Diệp trong khoảng thời gian ngắn như vậy, xem ra cũng có chút năng lực.
Mạnh Thanh An tự nhiên không biết Lâm Hữu đang suy nghĩ cái gì.
Thấy hắn có thể nhận ra chính mình, trên mặt đối phương lập tức nở nụ cười:
- Không nghĩ tới người anh em Lâm Hữu có thể nhận ra ta, xem ra không uổng công ta tặng ngươi lễ vật, ha ha.
- Đó là tự nhiên, dù sao chúng ta cũng coi như hàng xóm.
Lâm Hữu gật đầu đáp lại.
Cái này gọi là giơ tay không đánh mặt người tươi cười.
Nếu đối phương đã muốn lấy lòng với hắn, hiển nhiên hắn cũng không cần thiết phải bài xích đối phương.
Hơn nữa tình huống xuất hiện cái khe không gian này còn chưa rõ ràng, không cần ra tay với những lãnh chúa khác là tốt nhất.
Cho nên hắn cũng đứng ở nơi đó, câu được câu không tán gẫu với Mạnh Thanh An, đồng thời cũng âm thầm đánh giá những lãnh chúa khác.
Thực may mắn, lần này không có lãnh chúa cấp bảy trở lên tới đây, tất cả người có mặt đều là lãnh chúa cấp sáu, hơn nữa số lượng không nhiều lắm, chưa tới mười người, chắc đều là lãnh chúa phụ cận.
Nhưng điều khiến Lâm Hữu chú ý chính là, trong đám lãnh chúa này, có một lãnh chúa mang theo binh chủng hệ Dã Thú lôi ưng và giao long hai đầu, hình như đối phương là lãnh chúa buông xuống từ trước.
Bởi vì bên người đối phương mang theo hơn hai mươi binh chủng cấp bảy, thậm chí còn nhiều hơn hắn mấy tuỳ tùng.
Chưa tính tới tên đó, bên cạnh những người khác, hoặc nhiều hoặc ít cũng có mấy, thậm chí mười mấy cấp bảy, thực lực không thể khinh thường.
Mà ngay khi hắn đang mải đánh giá những người khác, rốt cục cái khe trên bình nguyên cũng chấn động.
- Răng rắc!
Chỉ nghe một tiếng giòn vang.
Không gian vốn đang kịch liệt run rẩy, đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng cao tới mấy chục mét.
Trong giây lát, tiếng thú rống kinh thiên vang lên.
Lượng ma thú cấp sáu lớn vô cùng, trực tiếp điên cuồng xuất hiện từ trong cái khe, lao ra bốn phía bên ngoài, khiến cả bình nguyên kịch liệt chấn động theo.
- Thiệt nhiều ma thú! Đây là ma thú xâm lấn sao?
- Số lượng quá khoa trương! Ta đề nghị mọi người cùng nhau hợp lực ngăn cản chúng nó!
- Đồng ý! Ta phụ trách phương hướng này!
- Ta phụ trách bên này!
Kinh hô qua đi, nhóm lãnh chúa rất nhanh phản ứng lại, bọn họ đều mang theo binh chủng của mình đóng ở một phương, ngăn cản ma thú.
Lâm Hữu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm ma năng tuyệt hảo như vậy, hắn nói một câu với Mạnh Thanh An rồi mang theo nhóm thực vật xông lên, ngăn cản đại quân ma thú đang xông tới khu vực của hắn.
Trong phút chốc, đủ loại công kích bay múa đầy trời.
Tất cả lãnh chúa đều hình thành một loại ăn ý nào đó, đều tự phụ trách binh chủng của mình ngăn cản một phương hướng, hung hăng va chạm với đàn ma thú cùng nhau, cứng rắn ngăn cản chúng nó.
- Rống!
Ngay lúc đó, lại một đợt thú rống kinh thiên vang lên.
Một đám ma thú hình thể khổng lồ hơn vài phần so với cấp sáu, đột nhiên vọt ra khỏi cái khe.
- Không tốt! Là ma thú cấp bảy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận