Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 180: Đầu Mối Kẻ Cắn Nuốt

Bảo Phú Quý chỉ cười khổ một chút khi nghe câu hắn hỏi:
- Lãnh chúa đại nhân đã quá coi trọng tiểu nhân rồi, các vị lãnh chúa đều là người được Thần Linh lựa chọn, chỉ định ngày buông xuống đại lục. Làm sao tiểu nhân biết được mấy chuyện đó? Lại càng không dám hỏi thăm lung tung loại chuyện có liên quan tới Thần Linh này.
Nhìn ra được, tất cả cư dân của một giới này đều cực kỳ kính sợ cái gọi là Chủ Thần kia.
Đối với chuyện này, Lâm Hữu chỉ có thể thở dài.
Không ngờ, đột nhiên lúc này Bảo Phú Quý nghĩ đến cái gì, lại có chút do dự nói:
- Nhưng lúc trước tiểu nhân ngẫu nhiên thu được một ít tin tức, chỉ là không biết thiệt giả thôi.
Giọng của hắn rất nhỏ, hơn nữa cực kỳ cẩn thận, khi nói chuyện còn cẩn thận nhìn thoáng bốn phía.
Lâm Hữu thấy thế, lập tức nhướng mày, thản nhiên hỏi:
- Cái tin tức gì? Cứ nói đừng ngại.
Bảo Phú Quý không chú ý tới vẻ mặt Lâm Hữu biến hóa, hơn nữa hắn vốn đang muốn thông qua cách này quan hệ tốt với Lâm Hữu.
Nên chần chờ một chút, hắn mới cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Nghe nói, mỗi vị quốc vương công quốc, đều có được năng lực nối liền với không gian Thần Linh, giống lãnh chúa đại nhân được lựa chọn vậy. Đó là quốc vương thông qua nối liền với không gian Thần Linh, sẽ điều động được sứ giả do Thần Linh phái xuống. Tiểu nhân ngu dốt, nếu nói sai mong lãnh chúa đại nhân chớ trách móc.
Nói xong Bảo Phú Quý lại cười gượng hai tiếng, hắn nghĩ Lâm Hữu cực kỳ hiểu biết chuyện này.
Lại không biết, lúc này trong lòng Lâm Hữu đã sớm dấy lên một mảnh sóng to gió lớn.
Thực hiển nhiên không gian Thần Linh chính là khu vực vị diện thứ cấp nơi đám lãnh chúa bọn họ từng sinh sống.
Chiếu theo ý của Bảo Phú Quý, chỉ có quốc vương mới có năng lực kết nối với không gian khu vực.
Cũng có nghĩa là chỉ có quốc vương mới có năng lực phong tỏa khu vực, cắn nuốt lãnh chúa cấp sáu?
Dưới sự kinh hãi, ánh mắt Lâm Hữu cũng không nhịn được bắt đầu rung động kịch liệt, thậm chí cả người hắn phát lạnh.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã cưỡng ép phần cảm xúc này xuống rồi thản nhiên nói:
- Gần như thế, nhưng ta cũng không hiểu rõ lắm chuyện kết nối với Thần Linh này, ý của ngươi là chỉ có quốc vương, mới có thể tiến hành kết nối với không gian Thần Linh?
- Đúng vậy.
Bảo Phú Quý cung kính trả lời:
- Tiểu nhân đã sống nhiều năm ở nước Đại Hoang, cũng đi qua không ít thành thị, nhưng chưa từng nghe nói có người nào khác ngoài quốc vương thành công kết nối được với không gian Thần Linh.
Quả nhiên...
Nghe được Bảo Phú Quý trả lời, trong lòng Lâm Hữu đã hiểu rõ, sắc mặt của hắn cũng dần dần trở nên ngưng trọng hơn.
Phỏng chừng đây là tin tức hữu dụng nhất hắn có được từ sau khi đi vào đại lục Nguyên Thuỷ.
Tuy không xác định được thiệt giả, nhưng là một đột phá cực kỳ quan trọng.
Cũng nhờ có Bảo Phú Quý kiến thức rộng rãi, khiến hắn bớt đi không ít đường vòng.
Nghĩ vậy, trên mặt hắn lại lần nữa nổi lên ý cười, tiếp tục nói chuyện câu được câu chăng với Bảo Phú Quý, xem còn có thể thu được tin tức hữu dụng nào hay không.
Mà đội ngũ bọn họ cũng dần dần xâm nhập đến giữa sa mạc.
…………
Rất nhanh đã đến giữa trưa.
Sau khi chạy nửa ngày đường trong sa mạc, cuối cùng, Lâm Hữu cũng mang theo thương đội tới địa điểm ước hẹn từ trước, bên trong khe sâu giao giới giữa hai công quốc.
Từ rất xa, đã có thể nhìn thấy Chu Mục Viễn mang theo binh chủng của hắn tuỳ tiện chờ ở nơi đó.
Quả nhiên cũng giống Lâm Hữu, lần đầu tiên hắn cũng tự mình dẫn đội.
- Thế nào? Dọc đường này không gặp nguy hiểm chứ?
Chu Mục Viễn mang theo thuộc hạ đi lên, đồng thời nhìn quét một vòng đội ngũ khổng lồ phía sau Lâm Hữu.
Khi hắn nhìn thấy Lâm Hữu cưỡi Sư Tử Ảnh Nhận, cả một đoàn thực vật xung quanh đội ngũ, con ngươi không nhịn được lại hơi hơi co rút lại
Đám thực vật này…
Hình như mạnh hơn nhiều so với khi hắn nhìn thấy lúc trước.
Hơn nữa chủng loại cũng nhiều hơn!
- Có, ngẫu nhiên gặp được mấy con ma thú cấp sáu chặn đường, ngươi bên kia thì sao?
Lâm Hữu cũng không chú ý tới vẻ mặt Chu Mục Viễn biến hóa, hắn xoay người nhảy xuống từ trên lưng Sư Tử Ảnh Nhận.
Chu Mục Viễn lấy lại tinh thần, trên mặt lập tức nở nụ cười:
- Ta bên này cũng vậy. Tuy không có thực lực mạnh mẽ như người anh em Lâm Hữu, nhưng vẫn thoải mái đối phó ma thú trên đường.
- Vậy là tốt rồi, nếu như vậy, giao thương đội này cho ngươi hộ tống, giữa trưa năm ngày sau ta sẽ phái người lại đây tiếp ứng.
- Không thànhvấn đề, cứ yên tâm giao cho ta đi.
Hai người đã sớm thoả thuận xong chuyện thông thương, cho nên cũng không cần trao đổi nhiều lắm.
Chỉ đơn giản hàn huyên vài câu, lại dặn dò thương đội một chút, sau đó Lâm Hữu giao đội ngũ cho Chu Mục Viễn quản lý, để hắn tiếp tục hộ tống thương đội chạy về thànhHắc Nguyên của mình.
Không bao lâu sau, cả đội ngũ dưới sự bảo vệ của đám binh chủng bán nhân mã và tu luyện giả cấp sáu, xuyên qua khe sâu, chậm rãi tiến vào lãnh thổ nước Lưu Hỏa.
Đứng một hồi nhìn theo bọn họ rời đi, Lâm Hữu mới cưỡi Sư Tử Ảnh Nhận, mang theo nhóm thực vật quay đầu chạy trở về thành Hoàng Sa.
Hơn một giờ sau, hắn đã trở lại bên ngoài sa mạc, từ xa xa thấy được bóng dáng thành Hoàng Sa.
Không có thương đội ảnh hưởng, quả nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng khiến cho Lâm Hữu không nghĩ tới chính là.
Ngay khi hắn chuẩn bị đẩy nhanh tốc độ chạy về lãnh địa, đột nhiên có mấy tu luyện giả cấp thấp xa xa, truy đuổi ma thú chạy vội về phía hắn.
- Mau, mau ngăn chúng nó lại, đừng cho chúng nó chạy!
- Lão Tam! Chúng nó đang lao về phía ngươi!
- Phải bắt được, phải bắt được!
- Cẩn thận!
Một âm thanh lo lắng vang lên, cùng tiếng kêu hoảng sợ của ma thú, đảo mắt một cái khoảng cách của bọn họ với hắn chỉ còn chừng trăm mét.
Nhìn kỹ, vậy mà là hai ma thú lợn rừng cấp thấp.
Điều này làm Lâm Hữu không nhịn được nhớ tới cảnh tượng khi hắn vừa buông xuống khu vực này, hắn cũng chỉ huy binh chủng đuổi theo ma thú.
Thật khiến người ta hoài niệm.
Cảm thán một tiếng, Yêu Cơ Máu Tươi bên người hắn kêu lên rồi vung dây leo ra hai bên xung quanh, lập tức ngăn cản đường đi của hai con lợn rừng.
Mấy tu luyện giả thầm cả kinh, cuối cùng bọn họ cũng chú ý tới Lâm Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận