Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 428: Để Ta Nhắc Nhở Các Ngươi Vài Câu

Đến lúc đó hắn lại đặt ra một ít quy định về tiền thuê, tiền thế chấp linh tinh, chuyên môn cho cư dân lãnh địa hoặc nhóm tu luyện giả mạo hiểm thuê để sử dụng, không phải sẽ kiếm được một mớ tiền ư?
Dù sao vẫn có rất nhiều tu luyện giả muốn thể nghiệm một chút khoái cảm lúc bay.
Lâm Hữu thu lại dụng cụ vận tải vừa dùng cho thí nghiệm rồi quay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi đám người Ngụy Cương đang mệt tới mức đổ mồ hôi đầu đầy và ngồi bệt xuống đất.
- Hôm nay, các ngươi đã vất vả rồi, đều đi về nghỉ ngơi trước đi, cho các ngươi nửa ngày nghỉ phép.
- Đa tạ lãnh chúa đại nhân.
Mấy người Ngụy Cương hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bị dày vò cả một ngày, cuối cùng đã xong.
- Đúng rồi, Ngụy Cương, lúc ngươi trở về, nhớ thông báo cho Tiết tổng quản một tiếng, để lão ấy sắp xếp nhiều người qua bên này một chút, không bao lâu sau nơi này sẽ biến thành khu chợ cỡ lớn khác.
- Tuân mệnh!
Ngụy Cương chấn động tinh thần, lớn tiếng trả lời.
Đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm kinh hãi.
Nơi này chuẩn bị đổi thành một khu chợ cỡ lớn?
Chẳng lẽ lãnh chúa đại nhân sắp có hành động lớn nào đó?
Thế nhưng hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều.
Lâm Hữu đã cưỡi lên Rồng Yêu Vương, và trong một đợt cuồng phong gào thét, cả người cả rồng bay lên không trung, trở về lãnh địa.
Mãi cho đến khi Lâm Hữu đã biến mất không thấy, mấy tên thủ hạ bên người Ngụy Cương mới không nhịn được lên tiếng.
- Thống lĩnh, chẳng lẽ ý của lãnh chúa đại nhân là ngài sẽ biến nơi này thành một khu vực mậu dịch?
- Nhưng nơi này hoang vu như vậy, vì sao lãnh chúa đại nhân lại chọn nó?
- Đoán cái gì mà đoán, suy nghĩ của lãnh chúa đại nhân là thứ các ngươi có thể đoán lung tung ư?
Ngụy Cương thu lại ánh mắt, quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Sau đó, hắn lại không khỏi nhìn về hướng Lâm Hữu vừa biến mất, ngưng trọng nói:
- Mấy người các ngươi đã làm việc cho lãnh chúa đại nhân lâu như vậy, cũng coi như trung thành, để ta nhắc nhở các ngươi vài câu. Sau khi trở về, nhanh bảo người nhà các ngươi qua đặt mua một miếng đất bên này ở chỗ Tiết tổng quản, bảo đảm các ngươi không hề thiệt thòi.
- Thống lĩnh ngươi nói thật ư?
Ánh mắt mấy tên thủ hạ sáng ngời.
Những tu luyện giả đạt tới cấp sáu trở lên như bọn họ, làm việc cho thành Hoàng Sa, sẽ có tư cách đạt được một miếng đất xây dựng nhà cửa.
Nhưng hiện tại tốc độ phát triển của thành Hoàng Sa rất cao đúng là khi tấc đất tấc vàng, cơ bản không thể nào đặt mua một miếng đất ở bên trong khu vực rừng rậm.
Chỉ có những thuộc hạ lâu năm giống Ngụy Cương, ngay từ lúc đầu đã làm việc bên người lãnh chúa đại nhân, hoặc người làm ra cống hiến thật lớn, mới có thể đặt mua một miếng đất ở vị trí trung tâm.
Những người khác chỉ có thể xếp hàng chờ, nhưng bảo bọn họ đặt mua một miếng đất ở biên giới, bọn họ lại có chút không cam lòng.
Cho nên sau khi đám người này nghe Ngụy Cương nói như thế, khó tránh khỏi hơi dao động một chút, còn cảm thấy không thể tin được.
- Làm sao? Ta còn có thể lừa các ngươi ư?
Ngụy Cương bày ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Những lời lãnh chúa đại nhân vừa dặn dò, chính là cho các ngươi cơ hội! Nếu chậm một chút nữa, đất đai bị quy hoạch xong rồi, các ngươi cứ đợi mà quỳ khóc đi thôi.
Ngụy Cương làm thuộc hạ cho Lâm Hữu lâu như vậy, đã cực kỳ hiểu biết tính nết của Lâm Hữu.
Ngài ấy tuyệt đối là một người thưởng phạt phân minh.
Hôm nay, biểu hiện chịu mệt nhọc của bọn họ, rõ ràng đã được lãnh chúa đại nhân thưởng thức, cho nên trước khi ngài rời đi mới tiết lộ chuyện quan trọng như vậy cho bọn họ.
Nếu không phải mấy tên thủ hạ này là tâm phúc của hắn, thậm chí Ngụy Cương cũng lười nói rõ tin tức này cho bọn họ.
Về phần bọn họ có thể nắm chắc hay không, vậy phải xem tạo hóa của mấy người ấy thôi.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đứng dậy, đồng thời mở miệng than thở.
- Phỏng chừng gia hoả lão Tiết này, lại muốn gạt của ta mấy vò rượu ngon đây, thật sự là xui.
Sau đó, hắn hùng hổ cưỡi lên ngựa, chạy trở về trong thành.
- Thống lĩnh từ từ chờ ta!
Mấy người khác thấy vậy, cũng phản ứng lại, vội vàng theo chân hắn rời đi, chỉ chốc lát sau đám người này đã biến mất trong rừng rậm.
Cư dân lãnh địa vây xem thấy không còn gì để xem nữa, cũng dần dần tản đi.
Nhưng vẫn có mấy thương nhân ngửi được khí tức không tầm thường, sau khi bọn họ nhìn thoáng qua Bến Tàu Phi Hành ở xa xa, mới vội vàng chạy vào bên trong thành.

Đảo mắt một cái lại tới buổi chiều.
Lâm Hữu ở trong lãnh địa có chút quên đi thời gian, Lúc này hắn trực tiếp truyền tống tới thánh vực, chạy về phía Thập Phương Các.
Mà lúc này, hội đấu giá của Thập Phương Các đã chấm dứt.
Một đám người trào ra khỏi hội trường sau khi tan cuộc, tất cả đều kích động nghị luận về tình huống vừa xảy ra trong hội đấu giá.
Mà Lục Chấn Hưng làm người phụ trách bán đấu giá lần này, lại bị đoàn đại biểu của các thế lực lớn vây quanh, nhận được các loại lời chúc mừng và khen tặng.
Lúc này, cơ hồ có thể nói Lục Chấn Hưng đã nhảy vọt lên thành nhân vật quyền quý của trung tâm thánh vực, được vô số thế lực nịnh bợ, thậm chí thân phận địa vị còn vững vàng chèn ép người cầm quyền Vạn Bảo Lâu một chút, hầu như không còn ai dám đi đắc tội hắn nữa.
Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, trải qua hội đấu giá lần này, khẳng định có không ít cường giả cấp mười sẽ tìm tới Lục gia, muốn xin một cơ hội tạo ra trang bị cấp mười.
Vậy là trong lúc không hay biết, địa vị của Lục gia đã bay vọt lên.
Một lần hành động đã nâng độ cao của bọn họ thành ngang nhau với thế lực đứng sau Vạn Bảo Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận