Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 561: Bước Đến Tầng Chín

Cũng đúng trong khoảnh khắc này, Lâm Hữu nắm lấy cơ hội, đại đao băng phách trong tay đột nhiên bổ ra.
- Phốc!
Âm thanh thân thể bị bổ ra vang lên.
Anh Hồn Chiến Sĩ vẫn đang làm động tác kéo căng dây cung lại trong nháy mắt đầu một nơi thân một nẻo, bị mất mạng tại chỗ!


Chúc mừng ký chủ, thành công thông qua tầng khảo nghiệm thứ sáu.



Hiện tại, ngài có mười phút thời gian chuẩn bị, có thể lựa chọn tiếp tục khiêu chiến, cũng có thể lựa chọn trực tiếp bỏ qua.

Nhắc nhở vừa rơi xuống, cây cung kia cũng bay trở về trung ương đài cao, chờ đợi người khiêu chiến kế tiếp xuất hiện.
Lâm Hữu hít sâu một hơi, không lãng phí thời gian, trực tiếp lựa chọn tiếp tục khiêu chiến.
Sau khi lên tới cấp tám, sức mạnh quy tắc trong cơ thể hắn đã mạnh mẽ hơn không ít, sẽ không giống trước đây, tùy tiện dùng mấy kỹ năng là không chống đỡ nổi.
Cho nên rất nhanh, hắn dựa theo nhắc nhở, đi vào đài cao tầng thứ bảy.
Mà mọi người bên dưới, lại sững sờ tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng lại.
- Này... Cái này xong rồi?
- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Hình như là kỹ năng loại gia tốc, chắc là kỹ năng lãnh địa nào đó.
- Kỹ năng gia tốc quá biến thái!
- Vừa rồi suýt chút nữa ta cũng không thấy rõ động tác của hắn, quá mạnh.
- Hừ! Tốc độ nhanh một chút thì đã làm sao? Mấy tầng sau cũng không phải dùng tốc độ nhanh là có thể thông qua.
- Đúng đúng, ngươi nói rất đúng.
Mấy lãnh chúa vừa rồi nói muốn đứng chổng ngược tiêu chảy có chút chột dạ nói.
Nhưng tình huống cũng đúng như bọn họ nói, thuộc tính Anh Hồn của mấy tầng sau, cái sau càng khủng bố hơn cái trước.
Hơn nữa, ý thức chiến đấu của bọn chúng cũng càng ngày càng mạnh.
Chỉ dưa vào tốc độ mà không có thực lực, căn bản không thể đánh thắng.
Dù là bọn họ, những lãnh chúa uy tín lâu năm đến từ các giới, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới tầng thứ tám mà thôi.
Nếu muốn tiếp tục leo lên trên, chỉ có thể là lãnh chúa đứng đầu như Ngô Dũng, hoặc ẩn giấu thủ đoạn đặc biệt cường đại nào đó.
- Phanh!
Ngay lúc ấy, lại một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, cắt ngang nhóm lãnh chúa nghị luận.
Khi bọn họ ngẩng đầu, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, một đám đột nhiên sửng sốt, tất cả đều mang vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Chỉ thấy bên trên tầng thứ tám, nơi bọn họ đang nhìn vào.
Lâm Hữu vừa thu lại đại đao băng phách, đeo ở bên hông.
Mà trước mặt hắn, là một Anh Hồn Chiến Sĩ cầm đồng chuy vừa ngã xuống trên mặt đất, còn đang tiêu tán, khiến cho tất cả những người đang chú ý, con ngươi chợt co rút lại.
- Tình huống gì đây? Sao Anh Hồn Chiến Sĩ kia đột nhiên biến mất rồi?
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Không biết, vừa rồi ta đang nói chuyện, không chú ý xem.
- Thời gian ngắn như vậy đã chấm dứt chiến đấu, quá biến thái rồi.
- Không thích hợp, gia hoả này có điểm không thích hợp!
Giờ khắc này, rốt cục nhóm lãnh chúa cũng bị kinh sợ.
Bọn họ vẫn cho rằng Lâm Hữu chỉ là gia hoả không biết tên đến từ giới vực nhỏ nào đó, không nghĩ tới lại mạnh như vậy.
Ngắn ngủi hơn mười phút thời gian, đã đuổi kịp tiến độ của lãnh chúa khác, đi vào tầng thứ tám giống Thanh Phượng và một vị lão lãnh chúa khác.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám lãnh chúa từ những phương hướng khác qua bên này, khiến cả đám bàn tán xôn xao.
Thanh Phượng và vị lão lãnh chúa kia, đều là người quen cũ, hầu hết tất cả đều biết đến, thực lực tự nhiên cũng không cần nhiều lời.
Thế nhưng Lâm Hữu lại khác, giống như vừa ngang trời xuất thế, đột nhiên xông vào tầm mắt của tất cả các lãnh chúa, khiến bọn họ trở tay không kịp.
- Ừng ực...
- Tên kia, chẳng lẽ có thể xông qua tầng thứ tám, bước lên tầng thứ chín như Ngô Dũng?
- Không thể nào? Tầng thứ tám chính là anh hồn cấp S.
- Đúng rồi, vừa rồi mấy người đánh cuộc kia đâu? Sao lại không thấy?
- Phỏng chừng là đi tìm nước dãi axit của Slime rồi ha ha.
Tiếng cười rất nhanh truyền khắp đám người.
Mà bên trên đài cao phương hướng khác, Thanh Phượng và lão lãnh chúa kia đang ở nghỉ ngơi, cũng nhìn về phía Lâm Hữu, vẻ mặt ngưng trọng.
Chỉ có đi vào bên trên này, tự mình thể nghiệm ý thức chiến đấu của Anh Hồn Chiến Sĩ, mới biết được chúng nó cường đại tới mức nào.
Vậy nên người có thể ngang hàng tiến độ với bọn họ, thực lực hiển nhiên không kém.
Thậm chí có thể là đại địch tranh đoạt khen thưởng cuối cùng với bọn họ.
Phải biết rằng, Thanh Phượng đi vào nơi này, chỉ vì khen thưởng cuối cùng.
Hắn tuyệt không cho phép người nào lên đỉnh nhanh hơn hắn, bắt được khen thưởng vốn nên thuộc về hắn trên kia.
- Tốt lắm, vậy nhìn ai là người vượt ải cuối cùng trước.
Thanh Phượng liếc mắt nhìn Lâm Hữu ở xa xa một cái thật sâu rồi trực tiếp đứng dậy, bước nhanh tới trung ương đài cao, bắt đầu khiêu chiến tầng thứ tám.
Vị lão lãnh chúa kia lên tới tầng thứ tám cũng không chậm hơn hắn bao nhiêu, cho nên chỉ chốc lát sau cũng bắt đầu khiêu chiến.
Về phần Lâm Hữu, lại dùng hơn hai phút thời gian nghỉ ngơi, khôi phục lực lượng quy tắc.
Đợi cho đến khi hắn nghỉ ngơi xong đứng dậy, chiến đấu bên Thanh Phượng đã bước vào giai đoạn gay cấn.
Đưa mắt nhìn lại, bên trên đài cao hỏa diễm ngập trời, nổ vang không ngừng.
Thanh Phượng cả người liệt diễm vờn quanh, đang điên cuồng chiến đấu với Anh Hồn Chiến Sĩ đối diện, chuyển trái sáng phải không ngừng.
Xem ra không bao lâu sau có thể đột phá tầng thứ tám, lên tầng thứ chín.
-Phải đẩy nhanh tốc độ hơn.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu thu lại ánh mắt, cũng gia nhập vào khiêu chiến tầng thứ tám.
Đối thủ tầng thứ tám của hắn là một Anh Hồn loại nhanh nhẹn dùng song đao, thuộc tính đạt tới trình độ cấp S.
Nhưng vừa vặn bị kỹ năng bị động giảm tốc độ của hắn khắc chế.
Sau khi Lâm Hữu đánh du kích vài phút, cũng bắt được cơ hội, thành công chém giết.
Giống Thanh Phượng, hắn đi lên tầng thứ chín, mà không chịu bao nhiêu thương tổn.
Nếu so sánh, lão lãnh chúa theo chân bọn họ kia lại thê thảm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận