Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 223: Ngươi Nói Với Hắn Không Có Tọa Kỵ Để Cưỡi? Chẳng Phải Quá Nực Cười Ư?

Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều ở cùng một trận doanh, còn có sĩ binh trưởng cấp tám đi đầu, tạm thời không cần gọi về quá nhiều binh chủng.
Một mình Linh Tịch đã đủ để ứng phó với tất cả những chuyện phát sinh ngoài ý muốn sắp xảy ra.
Đám lãnh chúa khác cũng nghĩ như vậy.
Cơ bản bọn họ đều triệu hồi ra mấy binh chủng đắc lực nhất đi theo bên người mình.
- Người anh em, hình như binh chủng của ngươi là Hoa Yêu hệ thực vật? Không phải Hoa Yêu am hiểu trị liệu, không am hiểu công kích sao?
Lúc này, một lãnh chúa cấp sáu đi cạnh chú ý tới Linh Tịch bên người Lâm Hữu, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Lâm Hữu quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai Sư Thứu cấp bảy bên cạnh người nọ, mỉm cười nói:
- Không sai, nhưng binh chủng này của ta còn vẫn có một chút thủ đoạn công kích, chắc không thành vấn đề.
- Phải không?
Người nọ hồ nghi nói.
Binh chủng Hoa Yêu không hề hiếm thấy, rất nhiều lãnh chúa đều từng gặp được, cũng biết nó cực kỳ am hiểu trị liệu.
Nhưng đề cập tới năng lực chiến đấu, nó lại không lên nổi mặt bàn.
Dù sao hình thể của hoa yêu nhỏ xinh như vậy, chắc thủ đoạn công kích của nó chỉ là gọi về thụ ma mà thôi.
Thụ ma dù lợi hại tới mức nào, cũng không thể so sánh với binh chủng chân chính, đối phó ma thú bình thường còn được, chứ đối phó với ma thú hỗn độn lại không mang tới tác dụng gì lớn.
Cũng khó trách người kia sẽ xuất hiện nghi ngờ như vậy.
Đám lãnh chúa bên cạnh nhìn thấy Linh Tịch, còn phát ra vài tiếng cười nhạo nhỏ tới mức không phát hiện ra. So sánh với binh chủng của Lâm Hữu, bọn họ lập tức cảm nhận được cực kỳ ưu việt.
Lâm Hữu không để ý đến những người này, hắn lại tiếp tục quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi rời khỏi chủ thành, bọn họ đi tới một mảnh chiến trường mênh mông vô bờ, một mực từ ngoài thành kéo dài đến cuối tầm mắt, không biết còn muốn kéo dài đi bao xa.
Trên bầu trời xám xịt mù mịt phun ra lượng lớn khí tức màu xám, hai vầng mặt trời treo trên cao, thường thường có ánh mặt trời chiếu xuống dưới, mang tới cho người ta một loại cảm giác oi bức hít thở không thông.
Trong mơ hồ, còn có thể ngửi được một đợt mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, cả mùi khói thuốc súng nữa.
Thậm chí trên mặt chung quanh đất, cũng có thể tùy ý thấy được xương khô.
Có ma thú, cũng có người.
Đây là tiền tuyến của chiến trường.
Nơi để đại lục Nguyên Thuỷ và đại lục Nguyên Sát va chạm với nhau.
Đợi cho đến khi cả đội ngũ đều rời khỏi chủ thành đi ra bên ngoài, rốt cục sĩ binh trưởng đi tuốt đằng trước cũng giơ lên đại kiếm trong tay:
- Dùng tốc độ cao nhất đi tới!
Trong phút chốc, đội ngũ bắt đầu xuất phát, dần dần gia tốc tiến đến chỗ sâu trong chiến trường.
Mà nhóm lãnh chúa trong đội ngũ cũng đều nhận được tín hiệu, tự mình leo lên toạ kỵ binh chủng, đi theo đội ngũ.
Có người cưỡi rắn, có người cưỡi lợn, cũng có người cưỡi người khổng lồ một mắt, hoặc là cưỡi chim đại bàng.
Tóm lại chính là đủ loại hình kỳ quặc, cái gì cần có đều có, chỉ là tọa kỵ đều có thể khiến nhóm lãnh chúa kia chơi tới hoa rơi nước chảy. Bọn họ vừa thét to vừa lao nhanh trên chiến trường, đều bày ra chỗ cường đại của binh chủng mình, đều muốn chèn ép những lãnh chúa khác.
Lãnh chúa có Sư Thứa bên cạnh nhìn Lâm Hữu còn đứng tại chỗ, đoán rằng hắn không có loại tọa kỵ binh chủng hình thể lớn này, lập tức tốt bụng nói với hắn:
- Người anh em, nếu không ngại, có muốn lên Sư Thứu của ta cùng đi hay không?
Nhìn ra được, đây là một vị lãnh chúa có lòng nhiệt tình.
Lâm Hữu thu hồi ánh mắt, cười cười với đối phương:
- Không cần, ta tự lên binh chủng của mình cũng được.
- Phải không? Vậy ngươi nhớ giữ gìn nhé, khoảng cách tới tiền tuyến chiến trường còn trên trăm km nữa, ta đi trước một bước.
Nói xong, lãnh chúa nọ cưỡi binh chủng Sư Thứu của mình, gào thét bay lên không trung, tốc độ còn nhanh hơn vài phần so với binh chủng lục địa cấp bảy bình thường.
Mà trên mặt hắn, cũng dần dần hiện ra một tia ngạo nghễ, cúi đầu quan sát đám binh chủng đang chạy bên dưới.
- Rống!
Ngay lúc đó, một tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên phía sau hắn.
Âm thanh to rõ cao vút kia thiếu chút nữa đã làm hắn ngã từ trên lưng Sư Thứu xuống.
Nhóm lãnh chúa vừa cưỡi binh chủng chạy đi cũng thầm kinh hãi, bọn họ đều quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy không biết từ khi nào bên người Lâm Hữu vốn đang đứng thẳng tại chỗ, đã xuất hiện một con thực vật rồng có hình thể khổng lồ.
Thực vật rồng này giương cánh vung lên, làm dấy lên một trận gió lớn, mang theo Lâm Hữu bay lên trời cao, dường như không khí cả bốn phía đều bị nó thổi cho vặn vẹo.
- Binh chủng phi hành loại rồng!
Lãnh chúa bên dưới không nhịn được kinh hô lên tiếng, vẻ mặt đầy rung động.
Kể cả lãnh chúa có Sư Thứu kia cũng vậy, hai con ngươi của hắn đều thiếu chút nữa đã bị hắn trừng cho rớt ra ngoài.
Hình thể khoa trương kia, còn uy thế khủng bố vượt xa binh chủng bình thường.
Ngươi nói với hắn không có tọa kỵ để cưỡi?
Chẳng phải quá nực cười ư?
…………
Lãnh chúa Sư Thứu trăm triệu lần không nghĩ tới, bên người Lâm Hữu lại có binh chủng phi hành mạnh mẽ như vậy.
Binh chủng của hắn ở trước mặt thực vật rồng kia, chẳng khác nào Sư Thứu là một đứa trẻ nho nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh!
Thiệt cho hắn vừa rồi còn muốn mời người ta cùng cưỡi, thật sự là ném mặt về đến tận nhà.
Mà động tĩnh thật lớn này, cũng đưa tới lãnh chúa cấp bảy trong đội ngũ chú ý. Bọn họ ngạc nhiên đánh giá Lâm Hữu và Rồng Yêu Vương dưới thân hắn.
- Dường như đây là binh chủng hiếm của hệ Thực Vật?
Dẫn đầu đội ngũ, Tam hoàng tử Tần Lễ nhìn Lâm Hữu trên bầu trời, nhẹ giọng nói.
Sĩ binh trưởng bên cạnh hắn nghe vậy, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi nói:
- Chắc là vậy, trước kia ta từng gặp lãnh chúa hệ Thực Vật khác gọi về binh chủng này, xem như một tồn tại mạnh mẽ cùng cấp, tam hoàng tử có hứng thú?
- Quả thật có một chút.
Tần Lễ hơi hơi vuốt cằm:
- Chắc ngươi cũng biết, phụ hoàng ta bên kia có chút thiên vị anh hai ta, muốn hoàn thành chuyện đó, ta phải mời chào càng nhiều lãnh chúa hơn mới được.
- Điện hạ, lời này không nên nói lung tung bên ngoài.
Sĩ binh trưởng nhìn bốn phía, sắc mặt dần dần ngưng trọng đứng lên.
- Yên tâm đi, ta biết đúng mực.
Tần Lễ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận