Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 528: Thấy Sàng Bắt Quàng Làm Họ

Khi nghiên cứu xong thuộc tính binh chủng thì đã là buổi tối.
Sau đó, Lâm Hữu còn thử thu binh chủng vào trong Không Gian Bản Nguyên một lúc, cuối cùng đạt được một kết luận.
Phạm vi Không Gian Bản Nguyên của hắn vẫn quá nhỏ!
Trong phạm vi trăm mét thả một vài binh chủng hình thể nhỏ còn được, nhưng như Chiến Tranh Cổ Thụ còn có hình binh chủng lớn bằng Thanh Đằng thì bị nhỏ.
Đặc biệt là bản thể của Thanh Đằng, dù cho thu nạp tất cả dây leo, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bỏ nó vào mà thôi.
Xem ra muốn ung dung mang theo mọi việc binh chủng ra ngoài, còn phải lại tiếp tục mở rộng phạm vi không gian mới được.
- Ngày mai, lại tới Thánh Vực xem một chút đi.
Liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, Lâm Hữu sẽ không tiếp tục đi làm những việc khác, trực tiếp đóng lại giao diện rồi vào trong nhà trên cây.
Trong khoảng thời gian này vì luôn bận rộn khắp nơi do chuyện thăng cấp lãnh địa, phải nghỉ ngơi một lúc thật tốt mới được.
Sáng sớm hôm sau.
Chân trời vừa mới sáng lên, Lâm Hữu đã đứng dậy chạy tới Thánh Vực, đi thăm dò tình huống bên kia.
Mà khi hắn đi chưa được bao lâu.
Sự yên tĩnh của thành Hoàng Sa bị từng đội ngũ xe ngựa phá vỡ.
Các thành thị lớn nhỏ xung quanh thành Hoàng Sa trong phạm vi trăm dặm, tất cả đều phái sứ giả tới, tụ tập ở ngoài đất trống nơi rừng rậm.
Đội ngũ khổng lồ kia, nhất thời khiến nhóm thương nhân người tu luyện đi ngang qua dồn dập nghỉ chân, khe khẽ bàn luận.
- Nơi này chính là thành Hoàng Sa à?
Trong đội ngũ, một tên lãnh chúa cấp sáu đánh giá bốn phía, trên mặt mang theo vẻ kinh dị.
Đặc biệt là nhìn thấy đám người đang đi lại ở khu vực thương mậu ngoài rừng rậm, cùng với Phi Thuyền Ma Năng đang tới lui trên bầu trời, thì trong lòng càng tràn ngập chấn động.
Người này, chính là lãnh chúa thành Lâm Xuyên, cách thành Hoàng Sa hơn 200 km.
Trước kia bởi vì lãnh chúa cấp bảy của thành Hoang Cổ ngã xuống, hắn mất đi chỗ dựa sau lưng, cũng biết chuyện của Lâm Hữu.
Chỉ có điều thành Hoàng Sa cách nơi đó khá xa, vì lẽ đó hắn cũng không còn lưu ý.
Nhưng vào ngày hôm qua, hắn lại đột nhiên nhận được tinh tức lãnh chúa thành Hoàng Sa thăng lên cấp tám, khiến hắn giật nảy mình.
Đâu còn có thể ngồi vững được, gần như là trời còn chưa sáng đã vội vàng xuất phát, tự mình dẫn quân lại đây.
Mà bên cạnh hắn cũng là các lãnh chúa đến từ những thành trì khác, cũng không ngoại lệ tất cả đều tự mình đến thăm, đến đây tiếp vị lãnh chúa cấp tám mới lên.
- Mạnh huynh à, nghe nói thành Song Diệp với thành Hoàng Sa có rất nhiều người qua lại, đợi lát nữa gặp mặt khi có thể nói thêm cho chúng ta được không.
Trong đám người, lãnh chúa thành Song Diệp là Mạnh Thanh An bị những lãnh chúa khác vây quanh, mồm năm miệng mười.
- Ha ha, dễ bàn dễ bàn, ta với vị kia cũng coi như quen biết đã lâu nên biết một chút tính cách của hắn, chờ sau này các ngươi khách sáo một chút là được.
Lúc này, Mạnh Thanh An có thể nói là đường làm quan rộng mở, trên mặt luôn nở nụ cười.
Chính vì thành Song Diệp của hắn gần với thành Hoàng Sa, bình thường có nhiểu người qua lại.
Một thoáng đã khiến hắn trở thành đối tượng nịnh bợ của những lãnh chúa này, muốn dựa vào hắn để rút ngắn quan hệ với thành Hoàng Sa .
Nhìn thấy những lãnh chúa trong ngày thường không chào đón hắn bỗng trở nên niềm bở như thế, Mạnh Thanh An không thể không bội phục sự sáng suốt của bản thân.
Nếu không phải hắn cho thấy lập trường của mình với lãnh chúa của thành Hoàng Sa từ sớm, tặng quà tạo quan hệ, thì làm sao có địa vị được mọi người vây quanh như ngày hôm nay?
Có thể nói, đây là nhờ ánh sáng của thành Hoàng Sa , mới khiến cho những lãnh chúa này có thái độ như thế với hắn.
- Mạnh lão đệ, lương thực trước đó vài ngày mà ngươi muốn đều là ta cung cấp cho ngươi, ngươi cũng đừng quên lòng tốt của lão ca ta.
Bên cạnh, một vị lãnh chúa lớn tuổi nói theo.
- Yên tâm đi, hồi trước nếu không có lương thực của lão ca, ta cũng không thể tới gần thành Hoàng Sa như vậy, chờ sau đó ta sẽ nói tốt cho lão ca nhiều.
Mạnh Thanh An trả lời, ý cười trên mặt tăng thêm mấy phần.
Sau đó cũng không lâu lắm, Tiết Trường Quý mang theo một đội hộ vệ xuất hiện ở ngoài rừng rậm, cũng khiến cho ánh mắt của các vị lãnh chúa ngưng lại.
- Là Tiết tổng quản của thành Hoàng Sa .
Mạnh Thanh An ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
Sau đó chỉ lo đám lãnh chúa sẽ làm ra cử chỉ nào vô lễ khiến mình bị liên luỵ bởi vì thực lực của Tiết Trường Quý, lại gấp gáp nói tiếp:
- Hắn là người bên cạnh của lão lãnh chúa thành Hoàng Sa , hầu như quản lý toàn bộ mọi việc trong ngoài thành Hoàng Sa , rất được coi trọng, lát nữa nói chuyện các ngươi nhớ khách sáo chút.
Các lãnh chúa nghe vậy thì kinh hãi trong lòng.
Quản lý toàn bộ mọi chuyện trong Hoàng La, thế thì tương đương với Phó thành chủ rồi.
Có lãnh chúa cấp ở trên làm chỗ dựa, bọn họ nào dám lỗ mãng, từng người từng người lập tức tiến lên nghênh tiếp.
Sau đó, bọn họ đưa đội ngũ của từng người tới, theo Tiết Trường Quý cùng tiến vào rừng rậm, đi tới trong thành Hoàng Sa , cũng thuận tiện nói rõ mục đích tới của mình.
Khi biết được Lâm Hữu không ở đây.
Mặc dù bọn họ có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Dù sao lần này bọn họ đến đây, chỉ để cho thấy lập trường của mình, thuận tiện thấy sang bắt quàng làm họ mà thôi
Có thể thấy Lâm Hữu hay không chỉ là thứ yếu, chỉ cần tâm ý đến thế là được.
Vì lẽ đó nên rất nhanh thôi, bọn họ đã dàn xếp được xe ngựa, cùng Tiết Trường Quý vào trong thành.
Lúc đi ngang qua chỗ luyện binh, trong đội ngũ đột nhiên vang lên một tiếng hô khẽ.
- Các ngươi mau nhìn kìa! Kia hình như là người tu luyện cấp chín!
Lời này vừa nói, mọi người đều kinh ngạc, dồn dập nhìn về phía trong sân luyện binh.
Quả nhiên phát hiện một bóng người già nua kiên cường đứng ở nơi đó, đang chỉ đạo các binh sĩ bên dưới tiến hành tu luyện.
Một thân khí tức mang sự khủng bố, quả thực so với binh chủng cấp bảy bên cạnh bọn họ còn lớn hơn vô số lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận