Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 618: “Sẽ Cố Gắng Hết Sức”

Còn không bằng sắp xếp một lãnh chúa có thiên tư tốt một chút đi qua, như vậy cũng có thể ổn định phát triển, mang đến lợi ích về dân cư lưu động và mậu dịch cho thành Hoàng Sa hắn.
Nhưng khiến cho Lâm Hữu không nghĩ tới chính là khi hắn truyền tống quay về lãnh địa, khi cưỡi Rồng Yêu Đế đuổi tới thành Mặc Uyên.
Ngụy Quân đã quét sạch toàn bộ thế lực phản kháng trong thành, cướp được bách khoa toàn thư của lãnh chúa, trước sau chỉ dùng không đến nửa giờ mà thôi!
- Làm không tồi, không hổ là người ta coi trọng.
Lâm Hữu vui sướng không thôi.
Năng lực của Ngụy Quân còn xuất chúng và quả quyết hơn hắn tưởng tượng.
Nếu chịu khó bồi dưỡng, về sau có thể trở thành một viên mãnh tướng thuộc hạ của hắn.
Nhưng trước lúc đó phải khiến thành Mặc Uyên mau chóng phát triển lên.
- Ngươi muốn tài nguyên gì?
Lâm Hữu hỏi.
- Ma năng, ta cần rất nhiều ma năng, có thể chứ?
Ngụy Quân suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Binh chủng của hắn là hệ Vong Linh, xem ra đã có được năng lực lãnh địa gì đó cần tiêu phí ma năng.
Đây là bí mật của đối phương, Lâm Hữu cũng không hỏi nhiều chỉ nói:
- Có thể, một triệu có đủ hay không?
- Một triệu!
Trong lòng Ngụy Quân chấn động, hắn vừa lên cấp sáu, làm sao đã nhìn thấy nhiều ma năng như vậy.
Với hắn, chỉ trăm ngàn thôi đã là một con số khổng lồ rồi
Hắn cũng không tham lam chỉ lắc đầu nói:
- Không cần, 300 ngàn là đủ rồi.
- Vậy được, ta cho ngươi 500 ngàn, về sau có gì thiếu cứ nói cho ta biết. Trong sa mạc biên cảnh cũng có rất nhiều ma thú cấp sáu, cấp bảy, ngươi có thể tới nơi đó rèn luyện.
Nói xong, Lâm Hữu giao cho Ngụy Quân 500 ngàn ma năng.
Phù phù!
Ngụy Quân không trực tiếp đi lên nhân ma năng, mà hai đầu gối quỳ xuống đất, lại cúi đầu thật sâu với Lâm Hữu.
- Trong tương lai Ngụy Quân nhất định sẽ báo đáp lại ơn tri ngộ ngày hôm nay!
Nói xong, hắn mới nhận ma năng của Lâm Hữu.
Lâm Hữu cũng không biết, khi còn ở khu vực hạ giới, Ngụy Quân đã gặp bao nhiêu gian nan hiểm trở.
Hắn được xưng là kẻ điên, cho nên cơ hồ bị toàn bộ khu vực cô lập, thường xuyên bị lãnh chúa thế lực khác vây công, muốn diệt trừ ngoại tộc.
Cho nên về cơ bản mỗi ngày đều rời đi từ núi thây biển máu.
Ngoại trừ thân nhân đã chết đi, Lâm Hữu là người duy nhất thiệt tình đối xử tốt với hắn.
Cũng vì vậy, đáy lòng vốn dĩ đã đóng băng của Ngụy Quân, rốt cục cũng dần dần tan chảy, hắn ghi khắc thật cẩn thận bộ dáng của Lâm Hữu vào trong lòng.
Thầm nghĩ về sau nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đi theo bên người Lâm Hữu mới thôi!
- Được rồi, đứng lên đi, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Lâm Hữu mỉm cười, đỡ Ngụy Quân đứng lên, còn thay đối phương phủi bụi đất trên người.
Đồng thời trong lòng hắn không nhịn được cảm khái.
Bản thân hắn biết, với độ tuổi của Ngụy Quân, hầu như đều là rúc ở trong phòng chơi game thôi.
Nhưng đối phương lại có tâm tính kiên định nhường này, quả nhiên người rơi vào tuyệt cảnh đều sẽ trưởng thành sớm.
Cứ như vậy, hắn lại giảng giải một chút về những hạng mục công việc cần chú ý khi phát triển lãnh địa, cùng các loại bí quyết phát triển nhanh khác cho Ngụy Quân, sau đó Lâm Hữu cưỡi Rồng Yêu Đế rời đi.
Ngụy Quân đứng nhìn theo mãi cho đến bóng hắn biến mất, lúc này mới xoay người trở lại bên trong lãnh địa, bắt đầu chỉnh đốn trật tự thành Mặc Uyên.
Mà tin tức Lâm Hữu tự mình mời chào lãnh chúa đến thành Mặc Uyên cũng lan truyền nhanh chóng, đảo mắt một cái đã truyền khắp tất cả thành thị xung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn, một đám lãnh chúa cấp sáu đều tới cửa, chúc mừng cho Ngụy Quân, vui vẻ vì hắn leo lên được chỗ tốt.
Chuyện này khiến cho thiếu niên trẻ tuổi Ngụy Quân, có loại cảm giác không chống đỡ được.
Và rốt cục hắn cũng hiểu được uy vọng khủng bố của Lâm Hữu ở bên trong công quốc, cũng càng thêm hạ quyết tâm nhất định phải mau chóng trở nên mạnh mẽ.

Bên kia.
Lâm Hữu trở lại lãnh địa, cũng không tiếp tục tới hư không đài cao.
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời sắp tối, trực tiếp lựa chọn lười biếng không làm việc, để vào trong thành Hoàng Sa xem xét tình huống phát triển gần đây.
Dù sao hắn đã mời chào được hai thiên tài một cấp S và một cấp B, lười biếng một cái cũng không quá đáng đâu?
Vừa lúc mấy ngày nay, lãnh địa của hắn mới mở không ít tuyến đường, nên nhân cơ hội này đi xem tình huống phi thuyền thử nghiệm tuyến đường mới.
Hắn đang đi trên đường, vừa vặn nhận được tin nhắn riêng tư do Tông Lỗi gửi tới.
- Lâm lão đệ, ngươi lúc này thật đúng là cho ta một mầm tốt, cảm ơn, lần sau mời ngươi uống rượu.
Hiển nhiên, buổi sáng hôm nay hai chị em kia đã đi chào hỏi Tông Lỗi, cũng nhận được sự chấp nhận của đối phương.
Dù sao chẳng mấy khi gặp được người mới với kết quả phán định cấp B, thậm chí một lần mời chào cũng không nhất định có thể nhìn thấy một trường hợp như vậy.
Bởi vậy, Lâm Hữu đưa qua cho đối phương một người như vậy, lập tức khiến Tông Lỗi mừng muốn chết.
Lãnh chúa cấp tám khác nhận được tin tức, lại ghen tỵ đến hai mắt đều đỏ.
Đám người ấy đều gửi tin nhắn riêng cho Lâm Hữu, hy vọng Lâm Hữu cũng sắp xếp mấy người mới ổn thỏa một chút qua gần lãnh địa của họ.
Lâm Hữu suy nghĩ, sau đó gửi cho mấy người kia một tin nhắn “Sẽ cố gắng hết sức”.
Hắn đâu dám cam đoan mỗi lần đều gặp phải mầm tốt, mà đối phương còn tình nguyện gia nhập công quốc Đại Hoang, tự nhiên không dám mạnh miệng.
Nhưng chỉ cần gặp được, hắn sẽ cố hết sức mời chào.
……….
- Các anh em, ma thú lại bắt đầu bạo động rồi.
Từ sáng sớm, kênh công quốc đang chìm trong yên lặng, đột nhiên bị một tin tức đánh vỡ.
Sau khi Chiến Trường Vạn Giới chấm dứt được bảy ngày, bên phía Thánh Vực lại nghênh đón một vòng ma thú bạo động mới.
Lâm Hữu vừa tỉnh lại nhưng đã sớm không cảm thấy ngạc nhiên với chuyện này, cũng không có tính toán đi thánh vực.
Dù sao hiện giờ hắn tạm thời không thiếu ma năng, trên lưng còn đeo nhiệm vụ mời chào lãnh chúa mới, vẫn không nên đi xa thì tốt hơn.
Tránh trường hợp xảy ra vấn đề, người khác lại không tìm thấy hắn ở nơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận