Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 462: Tình Huống Gì Đây? Giống Như Có Chút Không Thích Hợp

Đám lãnh chúa đang xem, chấn động cõi lòng, trong mắt đều hiện lên một tia hoảng sợ.
Lãnh chúa Vong Linh kia bị giết nhanh như vậy?
Điều này sao có thể!
Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm lãnh chúa đưa mắt nhìn nhau. Đúng là không một ai dám bước vào khu vực của Lâm Hữu nữa, làm cho không khí cả rừng rậm trở nên cực kỳ quỷ dị.
- Giả thần giả quỷ, để ta qua xử lý hắn!
Lại một lát sau, cuối cùng cũng có lãnh chúa phản ứng lại, nhanh chóng truyền tống vào sân.
Mà lúc này đây, lãnh chúa kia triệu hồi ra một binh chủng hệ biết bay, một con rồng độc màu tím dài chừng 20m.
Đối phương vừa vào đấu trường, đã trực tiếp bay lên trời cao, phun ra lượng lớn khí độc xuống rừng rậm bên dưới, đảo mắt một cái khí độc đã bao phủ cả rừng rậm, không sót một ngõ ngách nào.
- Ha ha, ta xem ngươi còn chạy đi đâu được!
Lãnh chúa hệ Dã Thú kia bừa bãi cười to.
Hình như đối phương cũng biết binh chủng của Lâm Hữu có công kích tầm xa, cho nên sau khi người này phóng xong khí độc, lại lập tức bay lên trời cao, kéo giãn khoảng cách hai bên.
Nhóm lãnh chúa hô vang không ngừng, không nghĩ tới còn có chiêu này.
- Ha ha, phỏng chừng tên kia đã bị độc chết ở trong rừng rậm rồi.
- Ai bảo hắn thích trốn? Bây giờ trốn tránh lại thành có hại.
- Tuy thủ đoạn có chút đê tiện, nhưng có thể thắng chính là vương đạo.
- Quả thật, bên trong bí cảnh này cũng không nói không được dùng ám chiêu.
- Tình huống gì đây? Giống như có chút không thích hợp.
- Đó là cái gì? Có cái gì đang bay lên kìa.
Bỗng nhiên, tiếng cười nhạo của nhóm lãnh chúa lại biến thành một mảnh kinh hô, chỉ thấy trong rừng rậm đang bị độc khí bao phủ, đột nhiên có một đám bồ công anh màu đỏ bay lên.
Hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, đến cuối cùng cơ hồ chúng nó đã bay khắp không trung.
- Thứ này là cái quỷ gì? Khụ khụ... Đáng chết... Lại bay cao hơn một chút.
Lãnh chúa Dã Thú vốn đang cười to nên không cẩn thận đã hút một ngụm bồ công anh vào trong miệng, đối phương vừa ho khan kịch liệt vừa tức giận mắng.
Nhưng tình huống quái lạ ấy cũng khiến người này sinh lòng cảnh giác, đối phương vội vàng lệnh cho Rồng Độc bay lên nơi thật cao, đảo mắt một cái đã bỏ xa rừng rậm bên dưới.
….
- Ai, sớm biết như vậy, ta nên lên thu đầu người trước.
- Quả thật, thực lực của hắn mạnh như vậy, chắc chắn có rất nhiều tài nguyên trên người.
- Không nên cho gia hoả kia chiếm tiện nghi.
Trên khán đài, đám lãnh chúa đang chú ý tới chiến đấu trong khu vực rừng rậm đều tiếc hận không ngừng.
Hối hận vì mình không đoạt quyền lên sân khấu, bị lãnh chúa hệ Dã Thú kia chiếm được món hời lớn.
- Không đúng nha, theo lý thuyết dù trúng độc, cũng có thể nhận thua mới đúng, vì sao lâu như vậy mà hắn còn không nhận thua?
Trong đám bọn họ có người thấp giọng nói.
Lời này vừa nói, đám lãnh chúa còn lại cũng phản ứng được, cả đám đều lộ ra nghi hoặc nhàn nhạt.
- Nói như vậy hình như cũng đúng, chẳng lẽ độc của con rồng kia thực sự lợi hại như vậy?
- Không thể nào! Ta đã gặp qua rồng độc của tên kia, muốn hạ độc khiến người khác rơi vào tình huống chịu bó tay cũng mất tới nửa phút!
Nửa phút, hoàn toàn đủ thời gian để đầu hàng.
Người ở trong phạm vi khí độc, kể cả ngốc đến mấy nhưng trong tình huống sinh mệnh bị uy hiếp cũng không thể kiên trì không chịu thua.
Thế nhưng hiện giờ đã qua hai phút rồi.
Chẳng lẽ Lâm Hữu này dựa vào kỹ năng trị liệu để đau khổ chống đỡ?
- Các ngươi mau nhìn bên trên! HÌnh như tình huống tên kia có chút không thích hợp!
Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong đám người, cắt đứt bọn họ nghị luận.
Mọi người dời đi ánh mắt nhìn lên không trung, lập tức cũng phát hiện điểm không thích hợp.
Chỉ thấy không biết vì sao lãnh chúa hệ Dã Thú kia lại lấy hai tay gắt gao che ngực của mình, lồng ngực của người này phập phồng kịch liệt, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.
Dần dần, từ ngực hắn bắt đầu chậm rãi bành trướng, không ngừng mấp máy, giống như có thứ này đó muốn từ bên trong lao ra.
- Phanh!
Một đoàn mưa máu đột nhiên nổ tung trên ngực hắn. Ngay sau đó, mảng lớn bồ công anh đỏ tươi rơi xuống dưới như thiên nữ tán hoa.
- Ta… Móa nó!
Đám lãnh chúa trên khán đài bị một màn này dọa cho hung hăng hoảng sợ.
Một đám đều kinh hãi lùi lại phía sau, thậm chí còn theo bản năng che ngực của mình.
Giống như thứ vừa nổ tung kia là thân thể của bọn họ vậy.
- Này... Rút cuộc thứ này là cái gì?
Một vị lãnh chúa run giọng nói.
Nhìn một màn hồi nãy, thiếu chút nữa hắn đã trực tiếp tè ra quần, cũng may thân thể hắn đã được cường hóa, lực khống chế trên phương diện kia có chút tăng lên.
Nếu không kiểu gì cũng xấu mặt trước đám lãnh chúa bên cạnh.
Dù vậy, hai chân hắn vẫn có chút không đứng vững nổi, sắc mặt tái nhợt.
Không còn cách nào khác, loại cảnh tượng lồng ngực nổ tung mà chết kia thật sự quá khủng bố, khiến cho cả cõi lòng hắn đều không nhịn được trở nên sợ hãi.
Lãnh chúa khác cũng chẳng tốt hơn hắn là bao.
Tất cả đều trưng ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn thi thể rơi xuống từ không trung.
Phanh!
Thi thể rơi xuống mặt đất.
Trong lòng bọn họ cũng hung hăng rung động một cái.
Khi đám người này lại nhìn về phía biên giới rừng rậm, một bóng người bị ánh sáng xanh vờn quanh dần dần xuất hiện, sau đó không coi ai ra gì đánh giá thi thể trước mắt.
Hình tượng kia rõ ràng nhã nhặn như thế, nhưng rơi vào trong mắt nhóm lãnh chúa lại khủng bố hơn cả ác ma.
Không cần phải nói, một đống bồ công anh màu đỏ hồi nãy, đúng là Lâm Hữu dùng lực lượng quy tắc hệ Thực Vật ngưng tụ ra.
Xác suất Đột Biến ra loại binh chủng Huyết Cổ Bồ Công Anh này cực thấp.
Kể cả đến bây giờ, Lâm Hữu cũng mới Đột Biến ra hai gốc mà thôi, đủ để thấy trình độ thưa thớt của binh chủng này, cũng khó trách rất nhiều lãnh chúa chưa thấy qua.
Nhiều nhất, bọn họ chỉ biết nó là thủ đoạn công kích của hệ Thực Vật mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận