Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 441: Làm Quen Tư Đồ Kiếm Và Lý Niên

- Cái gì?
Sắc mặt Lý Niên đại biến.
Hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều, con Nham Giáp Địa Long anh hùng dưới thân đột nhiên bùng nổ một mảnh ánh sáng màu vàng đất, đổi vị trí cho hắn.
Phốc!
Hoa máu nổ tung.
Thân thể con rồng kia cả đùi của Lý Niên, bị xuyên thủng trong nháy mắt.
Thế đi của viên đạn oản đậu không giảm, thẳng tắp xuyên vào mặt đất, lại xuyên thấu qua mấy con rồng nữa, rốt cục mới dừng lại.
- Kỹ năng hoán đổi vị trí?
Lâm Hữu nhướng mày.
Tuy hắn vì che giấu thực lực, vẫn luôn cất giấu Rít Gào Dã Man của Thanh Cương nhưng dưới tình trạng này, kỹ năng Ngắm Bắn Trí Mạng của Đại Pháo vẫn cực kỳ khủng bố, thế mà không giữ nổi đối phương lại.
Xem ra muốn giết chết loại lãnh chúa cấp bậc này cũng không dễ dàng.
Cơ bản mỗi người đều có một, hai kỹ năng bảo mệnh.
Lâm Hữu đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng hắn đâu biết rằng.
Lúc này trong lòng Lý Niên đã sớm vô cùng hoảng sợ.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm Hữu còn cất giấu một thủ đoạn công kích khủng bố như vậy.
Một kích xuất ra trực tiếp miểu sát binh chủng anh hùng có lực phòng ngự mạnh nhất của hắn, ngay cả mấy binh chủng phụ cận khác, cũng không may mắn thoát khỏi.
Nếu không phải binh chủng anh hùng kia có kỹ năng Hoán Đổi Vị Trí, chỉ sợ bây giờ hắn đã táng thân nơi dị giới, vĩnh viễn ngủ say trong lòng đất rồi.
Dù vậy, hắn vẫn trả giá bằng một chân bị thương nặng, quả thực khủng bố!
Nghĩ tới đây, hắn đâu còn dám dừng lại, nhanh chóng cưỡi Nham Giáp Địa Long khác, chui sâu vào trong lòng đất, sợ Lâm Hữu lại bắn thêm phát thứ hai.
- Vừa rồi... Ngươi có nhìn rõ không?
Ở xa xa, Tư Đồ Kiếm vừa tập hợp lại gần Nghiêm Liệt, đã thấp giọng nói, trong mắt xuất hiện khiếp sợ nồng đậm.
- Ừm, thấy được rồi.
Nghiêm Liệt gật đầu, sắc mặt hắn cũng không còn chút ngả ngớn như bình thường nữa, ngược lại trở nên thật nặng nề nhìn Lâm Hữu đang đứng thẳng trên thảo nguyên.
Một kích vừa rồi, đừng nói là Lý Niên, kể cả bọn họ, cũng tự nhận là không thể ngăn cản trực tiếp được.
Vốn tưởng rằng, mình tiện tay cứu một đồng tộc.
Lại chẳng ngờ, thực lực của đồng tộc ấy cao như vậy, còn nắm giữ thủ đoạn công kích mạnh tới bất thường, quả thực nghe rợn cả người.
- Hình như ta đã đoán được thân phận của hắn rồi.
Vẻ mặt Tư Đồ Kiếm đầy trầm tư, đột nhiên hắn nghĩ đến cái tên từng trông thấy trên bảng xếp hạng bí cảnh.
- Ai?
Nghiêm Liệt sửng sốt một chút, hắn không quen nha.
Lấy loại tính cách bừa bãi của hắn, chắc chắn không thể nào so sánh được với người tâm tư kín đáo như Tư Đồ Kiếm.
Nhưng Tư Đồ Kiếm không trả lời hắn.
Ngược lại đối phương bay vọt xuống bãi đất, đi vào trước mặt Lâm Hữu, cũng tiện tay triệu hồi binh chủng côn trùng.
- Bằng hữu, nếu ta đoán không sai, chắc ngươi là Lâm Hữu đứng vị trí thứ ba trên Bảng Xếp Hạng Tích Lũy Bí Cảnh?
- Lâm Hữu?
Nghiêm Liệt đi theo phía sau Tư Đồ Kiếm cũng ngừng lại một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Hiển nhiên, hắn cũng biết Lâm Hữu là ai.
Ngay sau đó, hắn bước nhanh hơn đi tới bên cạnh Tư Đồ Kiếm.
- Ngươi biết ta?
Lâm Hữu ngoài ý muốn nhìn hai người xuất hiện trước mặt.
Mà câu trả lời của hắn lại thay lời khẳng định suy đoán trong lòng Tư Đồ Kiếm, khóe miệng Lâm Hữu lộ ra nụ cười.
- Quả nhiên là ngươi.
Ánh mắt Tư Đồ Kiếm giật mình.
- Bên trong Thánh Vực, thực lực có thể đặt lên hàng đầu, lại là hệ Thực Vật mà ta không biết, chỉ có duy nhất một tên Lâm Hữu, trước đó vài ngày đột nhiên ngang trời xuất thế, leo lên vị trí thứ ba trên bảng xếp hạng điểm tích lũy bí cảnh kia thôi.
Cơ hồ hắn đã dùng ý tứ khẳng định để nói.
Lâm Hữu nghe vậy, cũng lập tức giật mình hiểu ra.
Hoá ra bảng xếp hạng điểm tích lũy bí cảnh đã làm bại lộ thân phận của hắn.
Nhưng còn không chờ hắn nói chuyện, Nghiêm Liệt ở bên cạnh đã chen vào:
- Hay lắm người anh em, không nghĩ tới ngươi chính là tên Lâm Hữu kia, ta còn ngươi là một tên tạp mao nào đó.
Loại lời nói thẳng tới mức quá đáng lại chẳng có chút khách khí này, khiến người ta dở khóc dở cười.
Sau khi hắn nói xong, thậm chí còn đi tới ôm lấy cổ Lâm Hữu, nháy mắt ra hiệu nói:
- Người anh em, mau nói cho ta nghe, sao ngươi lại dính dánh tới con đàn bà thối Tô Ngọc Kiều kia rồi? Còn khiến cô ta mang nhiều người đến xử gọn ngươi như vậy.
Sau khi được chứng kiến thực lực vừa rồi của Lâm Hữu, Nghiêm Liệt có ngốc đến đâu, cũng biết mấy người Tô Ngọc Kiều không phải tình cờ chạm mặt Lâm Hữu, mà là cố ý là.
Có thể khiến ba lãnh chúa thực lực không kém của đại lục Vô Vọng nhìn chằm chằm như vậy, cũng đủ để chứng minh Lâm Hữu không tầm thường, khiến cho thái độ của hắn đối với Lâm Hữu đổi mới hơn không ít.
Lâm Hữu không cảm thấy ác ý từ trên người hắn, cho nên chỉ hơi hơi giãy thoát rồi nhàn nhạt nói:
- Ta cũng không biết, có lẽ lý do là vừa nãy ta đả thương người của bọn họ.
- Nhưng vẫn cảm ơn các ngươi, nếu không phải các ngươi xuất hiện, chỉ sợ ta sẽ tổn thất không ít binh chủng.
- Đừng khách khí với chúng ta.
Tư Đồ Kiếm chen vào nói:
- Lần này, chúng ta chỉ muốn tìm bọn họ tính sổ mà thôi.
- Tính sổ? Nói như vậy trước kia các ngươi từng có mâu thuẫn?
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Ừm, lúc trước khi cùng gia hoả này lên Chiến Trường Vạn Giới, bị bọn họ hố một lần, cho nên vừa nhận được tin tức bọn họ xuất hiện, chúng ta lập tức chạy tới, ai biết đâu vừa lúc đụng tới ngươi đang bị bọn họ vây công. Đúng là trùng hợp.
Có một câu Tư Đồ Kiếm chưa nói, đó là kể cả khi hai người bọn họ không ra tay, chỉ sợ ba người kia cũng không nhất định có thể làm gì được Lâm Hữu, ítnhất chạy thoát vẫn là không có vấn đề. Chẳng qua tâm tư hắn thâm trầm, không hề nói trắng ra.
Ngược lại Nghiêm Liệt rất tùy tiện, hắn khinh thường nói:
- Hừ! Chiến Trường Vạn Giới lần đó vì ta hơi lơ là, mới để bọn họ thực hiện được. Nếu bây giờ cho ta thêm cơ hội, kiểu gì cũng phải lột sạch con đàn bà Tô Ngọc Kiều kia!
- Thôi đi, hình như qua một đoạn thời gian nữa ngươi sẽ lên cấp tám? Về sau phỏng chừng rất khó gặp phải bọn họ bên trong chiến trường.
Tư Đồ Kiếm trực tiếp chọc thủng câu đe dọa vớ vẩn của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận