Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1401: Uy Lực Của Pháp Tắc Thời Gian (Phần 2)

Thân hình Lâm Hữu loé lên, lao về hướng viên Tài Nguyên Bảo Châu do không gian cá nhân ngưng tụ thành kia.
- Ngươi dám!
Mắt thấy Thiên Thần của Thần quốc bị người chém giết ở trước mặt mình, Thiên Vương rốt cục nổi giận, một thân khí tức khủng bố bạo phát, hoá thành tàn ảnh lướt về phía Lâm Hữu.
Trong lòng hắn ngưng trọng.
Tuy hiện tại lực phòng ngự của hắn đã có thể so với Thiên Thần cấp 10, nhưng dù sao hắn cũng chỉ vừa thăng cấp, thuộc tính vẫn còn yếu hơn nhiều lắm.
Hơn nữa đối phương còn có hai Thiên Vương và Cửu Anh Ngưu Phỉ vẫn chưa xuất thủ, nếu như đồng loạt ra tay, sợ là hắn khó có thể chống đỡ.
Đã như vậy.
Nghĩ xong, vẻ mặt của Lâm Hữu run lên, Pháp Tắc Thời Gian bạo phát lần thứ hai, làm cho Thời Gian Lưu Tốc bốn phía hạ xuống đến thấp nhất.
Đồng thời Tinh Quỳ cũng xuất hiện ở bên cạnh hắn, phát động kỹ năng, nhật nguyệt cùng sáng, lực lượng pháp tắc của hắn lập tức trở về đầy đủ.
- Hả?
Thiên Vương bạo lược mà đến còn muốn cướp lại Tài Nguyên Bảo Châu kia thì khiếp sợ phát hiện, Pháp Tắc Thời Gian của Lâm Hữu đã đạt tới cấp độ tương đương hắn.
Trong nháy mắt, Lâm Hữu chỉ bằng vào ưu thế khoảng cách đã túm lấy bảo châu, triệu hồi Vương Tộc, sau đó cũng không quay đầu lại lướt ra phía ngoài.
- Ngăn hắn lại cho ta!
Thiên Vương thâm trầm hét lớn.
Cho đến lúc này, hai vị Thiên Vương khác rốt cục cũng xuất thủ, mang theo mấy Thiên Thần một trái một phải đuổi theo Lâm Hữu.
- Thật là phiền phức!
Lâm Hữu thầm mắng một tiếng, trực tiếp phát động kỹ năng của Tiềm Long, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.
Nhưng điểm tốc độ cơ sở của hắn vẫn quá thấp, cho dù phát động kỹ năng cũng chỉ miễn cưỡng ngang bằng với đối phương mà thôi, căn bản không có cách nào bỏ lại đối phương.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh âm lãnh của Cửu Anh.
- Tiểu tử, nếu như ngươi không muốn những đồng bạn kia của mình có chuyện thì ngoan ngoãn đến bên ta.
- Quả nhiên đã động thủ sao?
Ánh mắt Lâm Hữu phát lạnh, hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ dùng chiêu này.
Nếu không thì cũng không thể một mực ở bên cạnh quan sát hắn như vậy.
Nhưng phải biết rằng, mỗi một người trong số Đại Đế bọn hắn từ đi vào Thần Vực, lại tồn tại đến nay đều là từ trong núi thây biển máu bò ra.
Gia hoả này cũng quá coi thường Đại Đế của Vạn Giới bọn hắn rồi, bằng vào chút thời gian này đã muốn bắt bọn hắn à?
Cho dù không có hắn thì cũng vẫn có thể sống sót, điểm ấy hắn không chút nghi ngờ, cũng là tín nhiệm của hắn đối với các Đại Đế.
Cho nên tốc độ của hắn không giảm trái lại tăng, ở dưới Pháp Tắc Thời Gian gia trì, nhanh chóng lao về nơi xa.
Tiếng cười to cuồng vọng của các Đại Đế quanh quẩn khắp nơi.
- Ha ha, ma thú chết tiệt, đến đây!
Bên ngoài cửa vào Đông Cực Ma Vực.
Trải qua một vòng lại một vòng chém giết kịch liệt, bọn hắn đúng là thành công đỡ được Ma Vương quân gấp mấy chục lần bọn hắn tiến công.
Trong đó, người cầm đầu rõ ràng là Long Hoàng, Thánh Đế, và nữ Võ Thần Kỷ Vân Sương mặc bạch bào thánh khiết, tay cầm trường thương, tư thế hiên ngang, ánh mắt nhìn qua, thi thể chồng chất như núi, có binh chủng, có ma thú, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Lúc này, khí tức của nàng đã không còn thánh khiết trước đó, mà trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Nàng thống soái quân đoàn Đoạ Thiên Sứ bên cạnh đánh đâu thắng đó, giống như từng vị chiến thần ám dạ, đại sát tứ phương ở trong đại quân ma thú.
Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả bạch bào trên người Kỷ Vân Sương cũng biến thành một mảnh huyết hồng!
Rốt cuộc.
Không biết kịch chiến bao lâu, vòng vây của ma thú bị bọn hắn mở ra một lỗ hổng.
Long Hoàng quay đầu hô to một tiếng với các Đại Đế còn lại:
- Cơ hội tốt, mau mau rút lui! Nhưng bên Lâm Hữu nên làm gì bây giờ?
- Yên tâm đi, mạng hắn cực kỳ cứng rắn, chúng ta phải tin tưởng hắn.
- Vậy là tốt rồi, rút lui!
- Đến nơi ước định tụ hợp!
Nói xong, nhóm Đại Đế bắt đầu thu nạp đội ngũ, vừa đánh nhau vừa rút lui, hất ra đại quân ma thú, chuẩn bị thoát khỏi Đông Cực Ma Vực.
- Rất đáng tiếc, các ngươi đều không đi được.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên. Phó tướng Độc Giao Sáu Đầu vốn nên ở bên cạnh Cửu Anh lại xuất hiện ở đây!
Ma thú Thủ Lĩnh cấp 14!
Nhìn tháy quái vật khổng lồ nơi xa phi tốc tới gần, vẻ mặt các Đại Đế đột biến, tâm lập tức chìm xuống đáy cốc.
Lấy thực lực của bọn hắn bây giờ, gặp Ma Vương quân cấp 13 còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng ma thú cấp 14 cao hơn một cấp độ lớn, đối với bọn hắn chính là đả kích có tính chất huỷ diệt, không cách nào vượt qua nổi.
- Để ta chặn hắn lại, các ngươi mau chạy đi!
Thời khắc mấu chốt, Long Hoàng phát huy phong phạm lãnh tụ của mình, không chút do dự dừng bước lại, suất lĩnh quân đoàn Cự Long dưới trướng bày ra trận thế phòng ngự.
- Ta cũng tới giúp ngươi, một mình ngươi không đối phó được, Thánh Đế cũng quay người, binh chủng hệ Thiên Sứ bày xuống thiên la địa võng, sau đó quay đầu nhìn về phía Kỷ Vân Sương vừa định xông tới:
- Ngươi nhanh dẫn bọn hắn đi!
- Nhưng mà…
Kỷ Vân Sương chần chờ một chút, nhưng rốt cục vẫn cắn răng:
- Vậy chính các ngươi bảo trọng!
Nàng rất rõ ràng, bây giờ không phải là lúc xử trí theo cảm tính.
Vì giúp cho Vạn Giới kéo dài hương hoả, hi sinh là cần thiết.
Sau khi nàng tiến vào Thần Vực, biết được kẻ địch của Vạn Giới thì nàng đã sâu sắc hiểu rõ điểm này.
- Chúng ta đi thôi!
Nàng hô to một tiếng, cũng không lưu lại, cùng với những Đại Đế khác quay người rời khỏi.
Trên mặt mỗi người bọn hắn đều mang theo vẻ không cam lòng và hận ý nồng đậm.
Khi ở trong Vạn Giới tai hoạ bọn hắn, đi vào Thần Vực vẫn không chịu buông tha bọn hắn, thù này không báo, uổng là lãnh chúa Vạn Giới!
- Được!
Trong tiếng gầm rống tức giận run rẩy, các Đại Đế đều cưỡi lên toạ kỵ, nhanh chóng lao về biên giới phía Tây Nam.
Nhưng ngay lúc này, lại có một luồng khí tức kinh khủng phủ xuống.
Ở trên đường chạy trốn của bọn hắn, không gian vặn vẹo một trận, một con Ác Ma Đầu Ngưu có chút tương tự Ngưu Phỉ xuất hiện, chặn trước đường đi của bọn hắn.
- Lại là một ma thú cấp 14!
- Giao hắn cho ta, các ngươi chạy trốn theo phương hướng khác!
Kỷ Vân Sương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận