Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1286: Có Bản Lĩnh Thì Giết Ta Đi!

- Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng nổ tung kịch liệt không ngừng vang lên trên không trung.
Một đuổi một chạy, hai bên dần dần tiến sâu vào trong hoang mạc.
- Mau lên, ở ngay đằng kia, ta nghe thấy tiếng động rồi!
- Tiền truy nã là của chúng ta!
Đã nghèo còn gặp cái eo.
Ngay khi Lâm Hữu cho rằng chạy ra địa giới điện Vạn Thần sẽ không có quá nhiều truy binh thì bốn phương tám hướng ùa ra vô số lãnh chúa bao vây hắn.
Cho nên ngay cả lãnh chúa bên ngoài điện Vạn Thần đều nhận được tin tức, tất cả đều chạy tới ngăn chặn Lâm Hữu!
Toàn bộ lãnh chúa bên trong Thần Vực đều coi Lâm Hữu là đối tượng để truy nã.
Dù hiện tại hắn chạy trốn tới phạm vi thế lực khác thì vẫn sẽ có rất nhiều lãnh chúa để mắt tới hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Bên trong Thần Vực đã không còn nơi để hắn dung thân!
- Chủ nhân, làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy nữa thì chúng ta sẽ bị bao vây mất.
Dưới thân truyền đến giọng nói lo lắng của Tiềm Long.
Lâm Hữu lạnh lẽo nhìn mảng lớn bóng người từ bốn phía không ngừng xúm lại, nhớ tới lời mà Ác Ma đầu trâu từng nói với hắn trước đó.
- Tiểu tử, nếu như ngày nào không thể ở lại Thần Vực được nữa thì có thể đến Đông Cực Ma Vực tìm ta, ta sẽ bảo vệ ngươi một mạng.
Đông Cực Ma Vực.
Chính là vùng đất ở tận phía Cực Đông của Thần Vực, sào huyệt của vô số ma thú cấp cao.
Ma thú Ma Vương cấp cấp 13 nhiều vô số kể, ngay cả cấp 14 cũng có số lượng không ít, chính là cấm địa mà các lãnh chúa vừa nghe tên đã biến sắc, không dám tùy tiện đặt chân.
Nhưng hôm nay lại thành địa phương duy nhất hắn có thể đi.
Bởi vì điện Vạn Thần đúng lúc nắm ở hướng đông bắc Thần Vực, không tính là quá xa Đông Cực Ma Vực.
Chiếu theo tình huống hiện tại, hắn không có cách nào ở Thần Vực được nữa, cơ hồ tất cả lãnh chúa đều lăm le giết hắn để đổi lấy khen thưởng.
- Nếu các ngươi không chào đón ta, vậy thì ta gia nhập Ma tộc!
Lâm Hữu nghĩ xong, trong mắt hắn lóe qua một tia tàn khốc.
Hắn chỉ muốn sống sót mà thôi, nhưng lãnh chúa trong Thần Vực lại không cho hắn cơ hội đó, nhất định phải ép hắn tới con đường cùng.
Nếu vậy thì hắn còn gì phải cố kỵ nữa.
Dù sao kết quả tệ nhất đều là chết, đến Ma tộc chí ít còn có cơ hội sống sót.
- Đi, đi phía đông!
Lâm Hữu hét lớn một tiếng, lập tức thay đổi phương hướng, vọt về phía đông.
- Ngươi đừng hòng chạy thoát!
Đúng lúc này, Đại trưởng lão và Thất trưởng lão cũng đã vòng qua phạm vi một trăm mét của Thời Gian pháp tắc, mang theo đội ngũ binh chủng chặn lại đường đi của hắn.
Lâm Hữu cắn răng, lập tức giận quát một tiếng:
- Có bản lĩnh thì giết ta đi!
Dứt lời, đột nhiên gia tốc lao thẳng về phía hai người cứ như không sợ chết.
Hắn đang đánh cược.
Đánh cược hai người kia không dám giết hắn.
Bởi vì chỉ cần hắn chết thì Hạch Tâm Thế Giới cũng sẽ bị hủy diệt.
Với trình độ coi trọng của bọn hắn với Hạch Tâm Thế Giới, có tỷ lệ rất lớn là không dám hạ tử thủ, đây cũng là cơ hội duy nhất của hắn.
Hai người hiển nhiên không ngờ Lâm Hữu sẽ điên cuồng như vậy, thế mà dám lao về phía bọn hắn không chút do dự.
Sức mạnh Pháp tắc vừa mới ngưng tụ lập tức vội vàng thu hồi, sợ sơ ý một chút sẽ hủy hoại Hạch Tâm Thế Giới.
- Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể trốn à?
Đại trưởng lão khinh thường cười một tiếng, mấy chục ngàn binh chủng Thiên Sứ xuất hiện rồi giương cánh, dựng thành một hàng rào thánh quang ở trước mặt hắn, kết nối trời đất.
Thất trưởng lão ở phương hướng khác khẽ vung tay lên, vô số cự kiếm màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, cắm vào mặt đất.
Kiếm quang chói mắt phóng lên tận trời, bao vây Lâm Hữu ở giữa.
Hai đại khốn địch chi pháp đồng thời xuất hiện, nháy mắt cắt đứt toàn bộ đường chạy trốn của Lâm Hữu.
Nhưng đúng vào lúc này, ánh mắt của Lâm Hữu đột nhiên ngưng tụ.
Trên lưng Phỉ Thúy Lục Long cấp Siêu Phàm cách hắn không xa, Thôn Thiên không biết từ lúc nào đã xuất hiện.
Miệng nó há mở, phát động năng lực nuốt chửng, nuốt mất một góc hàng rào thánh quang phía trước, biến thành năng lượng tập hợp trong miệng nó.
Tuy uy lực của kỹ năng cấp 13 rất mạnh, nhưng đối với loại kỹ năng mang tính chất phòng ngự, chỉ nuốt một góc vẫn không làm khó được Thôn Thiên.
Trong nháy mắt, một lỗ thủng xuất hiện nơi bị nuốt chửng.
Không đợi nó phục hồi như cũ, Lâm Hữu đã nắm lấy cơ hội thoát khỏi vòng vây, lướt về chỗ sâu trong sa mạc.
Cùng lúc đó, không gian hư vô của Không Minh được kích hoạt, giam cầm toàn bộ không gian trong vòng một cây số.
Nhưng có lẽ hắn vẫn đánh giá quá thấp thực lực của đại trưởng lão Chân Thần cấp 7.
Vừa mới chạy đi vài trăm mét, một cánh cổng Thiên Sứ mở ra ngay trước đường đi, Đại trưởng lão vốn bị Thời Gian pháp tắc ngăn chặn mang theo binh chủng xuất hiện và chắn trước mặt hắn lần nữa.
Rõ ràng là đại kỹ năng Thiên Sứ Thẩm Phán Trưởng cấp Siêu Phàm.
Cánh cổng Thiên Quốc!
Thuộc tính hai bên chênh lệch quá xa, ngay cả không gian hư vô đều vô hiệu, căn bản không có biện pháp phong tỏa kỹ năng chuyển vị của đối phương.
- Ta nói rồi, ngươi trốn không thoát đâu.
Lâm Hữu đào thoát năm lần bảy lượt rốt cuộc chọc giận Đại trưởng lão, vẻ mặt lão ta đã trở nên âm trầm.
Cánh tay vung lên, binh chủng bên người giơ cao vũ khí, bắn ra vô số mũi tên thánh quang về phía Lâm Hữu từ bốn phương tám hướng, cả mảnh trời đều bị nhuộm thành màu trắng.
Đối mặt thế công cường hãn như thế, Lâm Hữu cắn chặt răng, lập tức phát động thuấn ảnh và huyễn ảnh hành giả, né qua lại trên không trung.
Mà Linh Tịch, Không Minh và một đám Vương tộc bên người bùng nổ đại kỹ năng, dây leo, bụi gai và quang diệu trải rộng bốn phía, liều mạng ngăn cản những mũi tên thánh quang kia.
Có điều thế công của đối phương thật sự quá hung mãnh.
Tuy Đại trưởng lão đã tận lực khống chế uy lực không có hạ tử thủ, nhưng Lâm Hữu và các binh chủng vẫn là bị mũi tên bắn trúng, nổ tung chi chít lỗ máu trên cơ thể.
Ngay cả phân thân của huyễn ảnh hành giả tạo ra cũng bị miểu sát, căn bản không nổi lên chút tác dụng nào.
Thậm chí lĩnh vực hòa bình của Hiền Giả Rừng Rậm bởi vì áp chế đẳng cấp mà không có cách nào hiệu lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận