Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 343: Người Kia Là Ai? Mà Có Thể Khiến Quốc Vương Đối Đãi Như Thế?

Một vị Đại đế khác lại mở miệng:
- Đúng vậy, vốn thế giới Nguyên Thủy chúng ta ít hơn đại lục Nguyên Sát một vị Đại Đế, may mắn Thánh Diệu lão đệ đã thành công thăng lên. Chuyện tiếp theo cứ giao cho người bên dưới đi, lần này kiểu gì cũng phải kiếm lại chút lợi rồi trở về mới được.
- Dĩ nhiên rồi, vì ngày này, ta đã phong tỏa toàn bộ không gian bên ngoài chủ thành trước, không cho một chút tin tức nào truyền ra ngoài, cũng nên cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
Nói xong, sắc mặt mầy vị Đại Đế đều trở nên nghiêm túc.
Lúc này, quả thật là thế giới Nguyên Sát đã làm quá mức.
Bọn họ không chỉ liên hợp với giới vực khác chơi bọn họ một lần trên Chiến Trường Vạn Giới, còn phái gian tế trà trộn vào đại lục Nguyên Thuỷ, ý đồ hủy diệt căn cơ của bọn họ, thật đúng là lòng dạ độc ác (kỳ tâm khả tru)
Cho nên sau khi yên lặng lại, mấy vị Đại Đế liếc mắt nhìn nhau.
- Được rồi, ra tay đi.
………
Ngay khi mấy vị Đại Đế đang trao đổi trên trời cao, đám lãnh chúa bên dưới đã sẵn sàng trận địa đón quân địch từ lâu.
Không ngừng có lãnh chúa từ các nơi khác đi tới, gia nhập vào đội ngũ.
Hơn nữa bên cạnh mỗi một người trong số bọn họ, đều mang theo binh chủng đủ loại kiểu dáng, có loại đi trên mặt đất, có loại bay lên không trung, cơ hồ đã bao phủ đến chật ních khoảng bình nguyên kéo dài từ chủ thành đến đồn biên phòng.
Thoạt nhìn một mảnh chi chít, rậm rạp!
Lâm Hữu cũng theo đám đông, rất nhanh đã đi vào phụ cận đồn biên phòng, đứng chờ đợi bên ngoài Truyền Tống Trận vượt giới khổng lồ kia.
Nhưng hắn không đứng trong đội ngũ phía trước nhất.
Bởi vì hắn phát hiện, ở bên cạnh Truyền Tống Trận, cơ bản đều là lãnh chúa cấp tám, cấp chín trở lên.
Tất cả bọn họ đều được Quốc Vương dẫn dắt, xoa tay, làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.
Như vậy so sánh với đám người kia, lãnh chúa cấp bảy như hắn giống hệt một đám vật hy sinh, gom góp vào cho đủ số.
Xem ra lần này là một màn chiến tranh dành cho lãnh chúa cấp cao.
Những lãnh chúa cấp bảy như hắn, đừng chạy tới phía trước, chỉ tổ đi chịu chết chứ được ích gì, tốt hơn hết là đứng xa ra, nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Vừa nghĩ, Lâm Hữu vừa dần dần lui lại phía sau mọi người.
- Nghe nói lần này chúng ta được mười Quốc vương cấp mười một tự mình mang đội, chuẩn bị công chiếm đồn biên phòng và chủ thành đại lục Nguyên Sát.
- Moá nó! Mười người lận? Nhiều như vậy?
- Dĩ nhiên rồi, hồi nãy ta nhìn thấy cảnh đó cũng bị dọa sợ. Ngươi nhìn bên cạnh mà xem, thiệt nhiều Quốc vương cấp mười cũng đến đây.
- Ghê gớm ghê gớm, chỉ sợ lần này thế giới Nguyên Sát sẽ uống sạch một bình (có nghĩa là uống quá nhiều nước một lần, không no căng bụng cũng bị sặc chết, ý là khiến đối phương khó chịu một hồi) ?
- Quan tâm tới chuyện đó làm gì, chỉ cần chúng ta ở phía sau ăn trộm gà là được, tuyến đầu cứ để dành cho nhóm đại lão đi.
- Đúng đấy, hiện giờ điểm tích luỹ được tăng lên gấp mười, trộm được một cái là buôn bán lời rồi.
Điểm tích luỹ ban thưởng tăng gấp mười.
Nói cách khác, đánh chết một lãnh chúa cấp bảy sẽ thu được 1000 điểm tích luỹ.
Mỗi lần tăng một cấp bậc sẽ tăng lên gấp mười.
Nói như vậy, đánh chết một cấp chín chính là 100 ngàn điểm tích luỹ!
Trực tiếp đổi được một bản vẽ kiến trúc!
Cơ hội này bình thường không có đâu!
Về phần cấp mười trở lên, bởi vì có thần cách tồn tại, phỏng chừng muốn đánh chết bọn họ cũng không dễ dàng.
Nhưng nếu có thể đánh chết một tồn tại dạng đó, với nhóm quốc vương cũng là thu hoạch cực kỳ lớn, khó trách hầu như tất cả bọn họ đều xuất hiện ở đây.
Lâm Hữu tìm xung quanh Truyền Tống Trận một vòng.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy đội ngũ của công quốc Đại Hoang bọn họ ở khu vực cách đó không xa, liếc mắt một cái hắn đã nhìn thấy Kỷ Tinh Hà dẫn đầu đội ngũ, còn có Kỷ Vân Sương bên người Kỷ Tinh Hà nữa.
- Tại sao cô ấy cũng đến đây?
Lâm Hữu lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lãnh chúa cấp sáu tới nơi này có khác gì đi chịu chết?
Chẳng lẽ cô nàng này bị hắn kích thích, đã lên tới cấp bảy rồi?
Mà ngay khi hắn đang đánh giá Kỷ Vân Sương, Kỷ Vân Sương ở trong đội ngũ công quốc Đại Hoang cũng có cảm giác, đột nhiên cô quay đầu lại.
Sau khi lãnh chúa lên cấp cao, cảm giác cũng trở nên nhạy bén hơn.
Cho nên Kỷ Vân Sương cũng nhanh chóng phát hiện ra người đang nhìn mình từ trong đám người đông đảo kia, chính là Lâm Hữu.
- Lâm Hữu? Hóa ra ngươi cũng ở nơi này!
Ta không ở nơi này, chẳng lẽ còn ở trong lãnh địa nằm nhìn các ngươi thu gặt tài nguyên ư?
Lâm Hữu không nhịn được âm thầm chửi một câu.
Không nghĩ tới hắn lại bị phát hiện nhanh đến vậy, sớm biết thế này, hắn sẽ không nhìn lung tung.
Mà cũng bởi Kỷ Vân Sương la lên như vậy, Kỷ Tinh Hà và đám lãnh chúa cấp tám, cấp chín phía sau hắn đều quay đầu lại nhìn về phía hắn.
- Hoá ra là Lâm Hữu. Qua đây này, nhanh qua bên này với chúng ta.
Kỷ Tinh Hà nở ra nụ cười hòa nhã, vẫy vẫy tay với Lâm Hữu.
Bộ dáng giống như vừa gặp được hậu sinh vãn bối của lão, lập tức khiến một đám lãnh chúa phía sau âm thầm cả kinh, bọn họ lại tò mò đánh giá Lâm Hữu.
Không còn cách nào khác, đã bị nhiều ánh mắt ngó chằm chằm như vậy, Lâm Hữu đành phải miễn cưỡng chen qua đám người, đi vào bên trong đội ngũ công quốc Đại Hoang, tới trước mặt Kỷ Tinh Hà.
- Ra mắt Quốc vương.
- Ha ha, miễn lễ, ngươi đến nơi đây đã khá lâu rồi?
Kỷ Tinh Hà hoàn toàn không bày ra vẻ kiêu ngạo của quốc vương, ngược lại còn lộ ra vẻ chào đón Lâm Hữu.
Điều này làm cho đám lãnh chúa bên cạnh ngạc nhiên vô cùng, thậm chí còn có chút ngoài ý muốn.
Người kia là ai?
Mà có thể khiến Quốc vương đối đãi như thế?
Lâm Hữu cũng không biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ thuận miệng nói:
- Ta cũng vừa tới không được bao lâu, Quốc vương đang muốn tự mình dẫn đội ngũ tham gia chiến đấu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận