Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 449: Dù Sao, Thứ Không Thiếu Nhất Trên Thế Giới Này, Chính Là Lãng Chúa

- Thấy ma thú lãnh chúa mà không qua sờ một cái ư? Thấp nhất cũng kiếm được 100 ngàn ma năng trợ cấp (tiền trợ cấp cho dân nghèo, để đảm bảo mức số tối thiểu nhất) [Meme doge – meme đầu chó ]?
- Ha ha, ta cũng sờ một chút rồi bỏ chạy.
Từng tin tức không ngừng xẹt qua kênh nói chuyện.
Đại khái có liên quan tới lượng lớn ma thú lãnh chúa xuất hiện trong ngày hôm nay, khiến nhóm lãnh chúa cấp bảy, cấp tám ngày thường rất ít nói chuyện cũng đều xuất hiện ồ ạt.
Bọn họ hoặc nói về tình huống hôm nay mình gặp được, hoặc chửi một tiếng phát tiết sự gian nan khi phát triển lãnh địa, khiến đám lãnh chúa mới toanh vừa buông xuống không bao lâu nhìn thấy nhiều đại lão lên tiếng như vậy, lập tức lạnh run, không dám nói lời nào.
Đến cuối cùng kênh nói chuyện đã trực tiếp trở thành đại hội than thở, một đám đều mắng chửi hệ thống không phúc hậu, không cho nhiều bảo vật một chút.
- Dường như lúc sáng nay ta nghe nói, Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm chiến tranh cùng mấy lãnh chúa đại lục Vô Vọng bên kia.
Lúc này, một tin tức nhảy lên làm chuyển hướng đề tài.
Lời này vừa nói, nhóm lãnh chúa lập tức bàn tán xôn xao.
- Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm? Chẳng lẽ là hai người đứng đầu Bảng Xếp Hạng Điểm Tích Lũy Bí Cảnh?
- Đúng vậy, chính là bọn họ, nghe nói thực lực của bọn họ có thể lọt vào mười vị trí đứng đầu trong số lãnh chúa cấp bảy của đại lục!
- Tê! Mười vị trí đứng đầu?
- Quả thật có chuyện như vậy, ta đã nghe thiệt nhiều mọi người nói như thế. Hơn nữa không chỉ một mình bọn họ, còn có thêm một vị lãnh chúa hệ thực vật cực kỳ lợi hại nữa.
- Lãnh chúa hệ Thực Vật? Đừng bảo là Lâm Hữu vị xếp thứ ba trên bảng bí cảnh nhé?
Nhóm lãnh chúa càng nói càng lạc đề, cuối cùng còn từ từ hướng câu chuyện lên người Lâm Hữu.
Sau đó bọn họ mới ngạc nhiên phát hiện ra trong công quốc Đại Hoang cũng có một người tên Lâm Hữu, còn là lãnh chúa cấp bảy hệ Thực Vật.
Có phát hiện này, nhóm lãnh chúa hoàn toàn sôi sục như chảo dầu, thậm chí còn nghi ngờ không thôi, tất cả đều đang suy đoán hai người này có phải là một hay không.
Phải biết rằng, ở bên trong Thánh Vực hai người Nghiêm Liệt và Tư Đồ Kiếm, coi như lãnh chúa nổi danh từ lâu, được vô số người biết tới.
Theo lẽ thường, nhân vật có thể xuất hiện cùng hai người này, ít nhất cũng là một vị lãnh chúa lâu năm mới đúng, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy nhân vật đó có liên quan tới loại công quốc nho nhỏ như công quốc Đại Hoang bọn họ.
Cho nên rất nhanh, bọn họ đã phủ định suy đoán này, chỉ có số ít người vẫn ôm thái độ hoài nghi.
Ví dụ như mấy lãnh chúa có thành thị ở xung quanh thành Hoàng Sa và năm lãnh chúa vừa khai thông tuyến đường mậu dịch với nơi này.
Bởi vì bọn họ đã từng tiếp xúc với Lâm Hữu.
- Chẳng lẽ thật sự là hắn?
Ở Thành Song Diệp, Mạnh Thanh An đang ngồi bên trong sảnh lớn thuộc chủ thành, vẻ mặt ngưng trọng.
Không giống những lãnh chúa khác, từ sau lần gặp mặt lúc trước, Thành Song Diệp hắn và Thành Hoàng Sa rất thường xuyên lui tới.
Cho nên có thể nói, hắn cực kỳ hiểu biết về sự phát triển của thành Hoàng Sa.
Mới một tháng thời gian sau khi Chiến Trường Vạn Giới kết thúc, dân cư lãnh địa bên kia từ hơn mười ngàn bay vọt lên hơn trăm ngàn.
Bên trong lãnh địa còn có một vị tu luyện giả cấp chín trấn thủ.
Đó chính là tu luyện giả cấp chín!
Lúc trước, khi thủ hạ báo cáo tin tức này, ngay cả hắn cũng bị dọa cho kinh hãi một trận.
Một lãnh chúa cấp bảy có thể mời được tu luyện giả cấp chín đến đóng ở lãnh địa?
Nếu ai nói với hắn đó là lãnh địa của một lãnh chúa vừa nâng lên cấp bảy được một tháng, hắn hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng mặc hắn không tin, việc này vẫn thật sự xảy ra trước mặt hắn, khiến cho hắn không thể không tin.
Lâm Hữu này có khả năng rất lớn chính là Lâm Hữu được mọi người bàn tán xôn xao kia!
Cũng là tồn tại khủng bố có thể đi song song với mười người cấp bảy đứng đầu đại lục!
- Người tới.
Nghĩ đến đây, Mạnh Thanh An lập tức hô to một tiếng với người bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một thủ hạ nhận lệnh vội vàng chạy vào sảnh lớn.
- Đi, bảo tổng quản chuẩn bị một chút, đóng gói thật cẩn thận đống lương thực chúng ta vừa thu mua được trong vòng mấy ngày nay, sáng mai phái người chuyển qua thành Hoàng Sa.
- Lãnh chúa đại nhân, không phải đã nói là giữ lại một nửa ư?
Thuộc hạ kia khó hiểu hỏi.
- Không cần nữa, gửi toàn bộ qua cho thành Hoàng Sa là được, dù sao gần đây bọn họ đang thu mua lượng lớn lương thực, bán giá thấp cho bọn họ đi, coi như làm hết khả năng của một người hàng xóm hữu nghị.
- Vậy, thuộc hạ đi làm ngay.
Tên thuộc hạ kia cáo lui một tiếng và trực tiếp rời khỏi.
Mạnh Thanh An vẫn luôn nhìn theo đối phương tới mức người kia rời khỏi cửa, cuối cùng hắn mới thở phào một hơi, ấn mở giao diện nói chuyện riêng liên hệ với lãnh chúa khác.
- Lão Trương, về chuyện thu mua lương thực lần trước, ta nghĩ cần phải thương lượng lại với ngươi một chút...

Lâm Hữu đang đứng bên trong lãnh địa, tự nhiên cũng thấy được nhóm lãnh chúa nghị luận.
Nhưng hắn không hề để ý, cũng chẳng dao động bao nhiêu.
Dù sao bên trên bảng xếp hạng không biểu hiện công quốc, những người này không thể xác định được người đó chính là hắn, bọn họ chỉ đơn thuần hứng thú một chút mà thôi.
Phỏng chừng khi bảng xếp hạng thiết lập lại vào tháng sau, sẽ chẳng còn mấy người nhớ tới hắn nữa.
Dù sao, thứ không thiếu nhất trên thế giới này, chính là lãng chúa.
……………..
Sớm hôm sau.
Trời vừa sáng lên, Lâm Hữu đã tỉnh dậy theo lẽ thường, sau đó qua dặn dò, bàn bạc với đám người Tiết Trường Quý về chuyện sắp xếp Phi Thuyền Ma Năng.
Tiếp theo hắn đi một chuyến tới bộ tộc Người Lùn, giao tài liệu cấp tám vừa thu thập được hôm qua cho Mạch Cách n, nhờ bọn họ hỗ trợ tạo ra trang bị.
Nhưng nhóm đầu tiên trang bị này, Lâm Hữu lại không định bán đi.
Hắn đang chuẩn bị dùng chúng để võ trang cho đội ngũ tu luyện giả trong thành, nhất là đội hộ vệ phụ trách bảo vệ an toàn cho tuyến đường thông thương, nhất định phải trang bị cho mỗi người một bộ cấp tám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận