Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1227: Giành Giật Từng Giây

Thực lực của Ma Thiên mạnh hơn trong tưởng tượng của Lâm Hữu nhiều lắm, không ngờ ngay cả nhiều Đại Đế như vậy cũng không có cách nào chống lại hắn.
Một mình hắn căn bản không thể nào thay đổi được cái gì, sẽ chỉ làm cho giới Nguyên Thủy bị đại chiến tác động đến mà thôi.
Cho nên rất nhanh, ánh mắt của Lâm Hữu đã khóa chặt trung tâm của đại lục Vạn Giới, chính là cánh cửa khổng lồ đứng vững ở chỗ sâu nhất của vị diện Ma Thú.
Nếu như nói trong Vạn Giới này còn có ai có thể là đối thủ của Ma Thiên, vậy cũng chỉ có bốn người đứng đầu trong bảy mươi hai Thiên Ma, bốn Thiên Ma này được xưng là tồn tại kinh khủng!
Vào giờ phút này, Lâm Hữu đã không lo được nhiều như vậy.
Thậm chí không tiếc vận dụng Pháp Tắc Thời Gian tăng tốc thời gian, đẩy tốc độ của mình lên tới cực hạn.
Thời gian nháy mắt đã vượt qua vô tận hư không, đi vào trong vị diện Ma Thú, nhanh chóng tới gần cánh cửa đó.
- Ngươi cho rằng chạy trốn vào trong đó là sẽ không có chuyện gì à?
Ma Thiên đang đuổi theo hiển nhiên đoán được dự định của Lâm Hữu, lập tức quát lên một tiếng chói tai.
Thực lực vượt xa cấp Đế làm cho hắn ta đã đến gần hơn một chút.
Mới không đến mấy hơi thở đã vượt không gian, sát khí mãnh liệt xuất hiện ở con đường phía trước mặt Lâm Hữu, sát khí giống như lồng giam vây quanh hắn.
Tốc độ của Ma Thiên thật sự quá nhanh!
Chỉ dựa vào vừa cảm giác vừa lên tới Đế cấp của Lâm Hữu, căn bản không có biện pháp nào khóa chặt.
Đành phải phát động Pháp Tắc Thời Gian kéo dài thời gian, lách mình tránh khỏi biên giới lồng giam màu đen, lần nữa bỏ chạy về chỗ sâu vị diện Ma Thú.
Đồng thời phát động Đếm Ngược Đến Giây Cuối Cùng, khôi phục trạng thái cơ thể về 1 phút trước đó, bổ sung lực lượng quy tắc tiêu hao rất nhiều khi sử dụng Pháp Tắc Thời Gian.
Nhưng dù cho như thế, sức mạnh quy tắc của hắn vẫn không đủ dùng, đang lấy tốc độ mắt thường thấy được không ngừng tiêu hao.
Cuối cùng, khi Lâm Hữu vừa chạy trốn tới trên một mảnh hoang dã trống không thì hắn sơ sẩy bị sát khí đánh trúng, xuyên qua bả vai của hắn, từ không trung rơi xuống.
- Ta đã nói, ngươi trốn không thoát.
Ma Thiên lách mình chạy đến, căn bản không nói nói nhảm nhiều, vung tay lên, trường mâu màu đen ngưng tụ, phóng thẳng về phía hắn.
Đối mặt một kích tuyệt cường này, Lâm Hữu cắn răng, Hiền Giả Rừng Rậm xuất hiện ở bên cạnh, trực tiếp phát động kỹ năng Hòa Bình Lĩnh Vực.
Một vòng gợn sóng vô hình đẩy ra, bao phủ phạm vi 1 cây số.
Nhưng làm cho không ngờ hắn là, sau khi trường mâu màu đen tiến vào phạm vi của Lĩnh Vực thì chỉ là biến thành hơi ảm đạm mà thôi, sau đó lại lần nữa phô thiên cái địa rơi xuống.
Nhưng cũng chính trong khoản thời gian dừng lại ngắn ngủi này lại tranh thủ cho hắn đủ thời gian.
Lâm Hữu triệu hồi Hiền Giả Rừng Rậm, lắc mình trốn vào hư không tránh đi công kích.
Sau đó trong một hồi tiếng vang ầm ầm, hắn lần nữa trốn về phía chỗ sâu trong vị diện Ma Thú.
- Thật phiền phức.
Ma Thiên thấy Lâm Hữu thoát đi, vẻ mặt hắn ta trầm xuống, bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, tăng tốc đuổi theo Lâm Hữu, đồng thời không ngừng phát động công kích, phá hủy mảng lớn hư không.
Cứ như vậy, một đuổi một chạy, vết thương trên người Lâm Hữu càng ngày càng nhiều, dù là các loại kỹ năng trị liệu cũng không theo kịp tốc độ gia tăng vết thương.
Cuối cùng, sau khi lại tránh được một lần hung thú vây công, lực lượng quy tắc trong cơ thể Lâm hữu đã triệt để hao hết, tốc độ nháy mắt chậm lại.
- Trốn, sao không trốn nữa đi?
Cảm nhận được lực lượng của Lâm Hữu đã khô kiệt, Ma Thiên lập tức cười lạnh thành tiếng.
Căn bản không cho hắn cơ hội thở dốc, cánh tay nhấc lên, chuẩn bị đánh ra một kích trí mạng.
Nhưng hắn ta lại không chú ý tới.
Vị trí của bọn hắn lúc này đã là chỗ sâu nhất trong vị diện Ma Thú, phía trên một mảnh mặt đất màu đen không có thứ gì khác.
Mà ở trung tâm mặt đất màu đen lại chính là toà cánh cửa khổng lồ bị dây xích khóa lại.
- Ma Thiên, quả nhiên ngươi vẫn đến.
Đột nhiên, một âm thanh đạm mạc vang lên.
Vẻ mặt của Ma Thiên đang chuẩn bị công kích biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía xung quanh.
Đùng!
Một tiếng nổ vang thật lớn.
Tất cả cột sáng đại biểu cho bảy mươi hai Thiên Ma đột nhiên sáng lên, thẳng tắp xông vào trong mây xanh, tạo dựng thành một đại trận phong tỏa khổng lồ ở giữa vị diện Ma Thú.
Trong lòng của Đại Đế các giới vừa mới chạy tới kinh hãi, cũng bị đại trận phong tỏa vây ở trong vị diện Ma Thú.
Ngay sau đó, bốn cột sáng lớn nhất ở trung tâm nhất sáng lên.
Bốn hư ảnh Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ liên tiếp xuất hiện, dần dần ngưng thực, cuối cùng hóa thành bốn thực thể cự thú khí thế kinh khủng, vây Ma Thiên vào giữa.
Bốn đại Thần Thú?
Lâm Hữu kinh ngạc nhìn bốn bóng dáng vừa xuất hiện này.
Tồn tại làm cho Đại Đế Vạn Giới đều vô cùng e dè, không ngờ chân thân lại chính là bốn đại Thần Thú trong truyền thuyết!
Hơn nữa khí thế còn cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không kém gì Ma Thiên hiện giờ bao nhiêu, làm cho vẻ mặt của Ma Thiên biến thành ngưng trọng hơn một chút.
- Lại là bốn người các ngươi đến phá hỏng chuyện tốt của ta, chẳng lẽ mười ngàn năm trước bị ta đánh trọng thương còn chưa đủ à?
Ma Thiên lạnh giọng nói.
- Chúng ta phụng mệnh chủ nhân, ở đây trấn thủ thân thể ngươi, đương nhiên không thể nào để cho ngươi tuỳ tiện thoát đi.
Thanh Long lơ lửng giữa trời, râu rồng dài nhỏ không gió mà bay, cả người tản ra uy nghiêm vô thượng.
Lâm Hữu nhìn thông tin của nó một chút, phát hiện ngoại trừ tên và hai chữ Vương tộc phía sau ra thì tất cả đều là dấu chấm hỏi, căn bản không xem xét được thông tin cụ thể, ngay cả cấp độ cũng không biểu hiện.
Sau đó, hắn lại nghe Bạch Hổ ở bên cạnh trầm giọng nói:
- Tuy chúng ta không thể rời khỏi nơi này, nhưng ngươi đã tự mình đưa tới cửa, vậy thì ngoan ngoãn bị chúng ta lần nữa trấn áp đi.
- Hừ! Ngay cả chủ nhân của các ngươi cũng đã bị ta đánh nổ chân thân, an nghỉ ở đây, chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta à?
Ma Thiên gầm thét một tiếng, không nói nhảm nữa, trên người bộc phát ra sát khí ngập trời, hóa thành vô tận uy năng thẳng tắp đánh về phía bốn đại Thần Thú, kịch chiến với chúng nó trên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận