Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1054: Cầm Cờ Lớn? Này… Này Không Tốt Lắm Đâu?

- Mau nhìn! Lại có người lên rồi!
Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi vang lên trong đám người, lại kéo ánh mắt mọi người trở về.
Chỉ thấy ở trên võ đài có mặt Vương Hiên, một vị lão quốc vương thần thái sáng láng vừa nhảy lên, đứng xa xa đối diện với hắn.
Lão quốc vương có khí thế không tầm thường, hoàn toàn không kém gì Vương Hiên.
Hơn nữa ánh mắt thâm trầm, vừa nhìn cũng biết đối phương đã trải qua vô số năm tháng, rõ ràng không phải loại người dễ chọc.
- Xem ra những cao thủ đã bắt đầu không kiềm chế được.
Kỷ Tinh Hà ở một bên thấp giọng nói, đồng dạng cũng có chút nóng lòng muốn thử.
Giống như để đáp lại lời lão nói. Lúc này, cũng bắt đầu có càng ngày càng nhiều người nhảy lên, rồi trong tiếng hô to như thủy triều của những người khác, bọn hắn đều chiếm cứ một đống sân đấu trống, sau đó bắt đầu chiến đấu kịch liệt, tranh đoạt một trăm vị trí kia.
Lâm Hữu đứng ở biên giới khán đài, quan sát mỗi một trận chiến đấu trên đấu trường nhưng không lập tức ra tay.
Dù sao chỉ có người cuối cùng chiếm cứ sân đấu, mới có thể đạt được vị trí kia.
Hiện giờ, đi lên chỉ biết không công lãng phí khí lực mà thôi, còn bại lộ thủ đoạn và con bài chưa lật của mình, không bằng chờ những đối thủ có thực lực yếu ớt kia bị quét xuống dưới, lại ra tay lần nữa cũng không muộn.
Cũng có không ít người ôm loại ý tưởng này.
Rất nhiều người có thực lực không tồi vẫn ngồi yên tại chỗ, không định tùy tiện ra tay, tất cả đều đang quan sát trên đài, thuận tiện nghiên cứu thủ đoạn của những cường địch kia.
Nhưng chuyện khiến cho tất cả lãnh chúa không dự đoán được chính là ngay khi bọn hắn cho rằng đại hội sẽ phát triển tựa như bọn hắnn suy đoán, thì tất cả lại dần dần phát hiện ra, người của bọn hắn trên võ đài bắt đầu nhanh chóng thất bại.
Còn chưa tới giữa trưa, một trăm sân đấu đã bị người Giới Sinh chiếm gần sáu mươi cái, bao trùm một mảng khu vực lớn.
Bốn mươi võ đài còn lại do hai đại trận doanh bọn hắn cùng chia cắt, gần như chỉ bằng một nửa của đối phương
Ba phương thế lực chiếm cứ ba phương hướng, hình thành một thế chân vạc cực kỳ không thăng bằng.
- Chuyện gì vậy? Sao người Giới Sinh lại chiếm nhiều võ đài như vậy?
- Không còn cách nào khác, bọn hắn tác chiến ở sân nhà, người vốn nhiều hơn chúng ta.
- Lại có đám Liên Minh Giới Vực cướp sân đấu của chúng ta, hai mặt giáp công, rất nhiều người đều bị đào thải xuống dưới.
- Đậu xanh! Lại là đám gia hỏa Liên Minh Giới Vực này!
Trong đội ngũ Phản Liên Minh, tiếng tức giận mắng chửi không ngừng vang lên, lập tức có người lại xông lên đi tranh đoạt sân đấu.
Lúc này có thể nói thế cục trên võ đài đã trở nên vô cùng ác liệt.
Không chỉ có người Giới Sinh đang cướp đoạt sân đấu của bọn họ, ngay cả đám người Liên Minh Giới Vực cũng chuyên môn nhằm vào bọn hắn, xoá sạch một đám người của bọn hắn.
Mới qua chừng nửa ngày, Liên Minh Giới Vực đã chiếm cứ hơn ba mươi sân đấu.
Trái lại bọn hắn bên này, chỉ còn lại không đến mười lăm người, bị hai phương trận doanh áp súc đến một mảnh khu vực trong góc, thoạt nhìn tràn ngập nguy cơ.
Vốn dĩ bọn hắn đã không có nhiều người xuyên qua Thang Trời, đối mặt với người bản địa Giới Sinh đã rơi vào hoàn cảnh xấu.
Bên cạnh lại có Liên Minh Giới Vực chặn ngang một cước, khiến tình huống của bọn hắn càng thêm không xong.
- Ha ha, lũ rác rưởi ngoại lai, vẫn nên nhanh chạy trở về giới vực các ngươi đi thôi!
- Một đám gà nhép, còn cho rằng mạnh tới cỡ nào, hóa ra lại có kết quả này?
- Chúng ta cứ thu nhận mấy võ đài này trước đã, còn các ngươi từ từ chơi trong góc phòng đó đi.
- Mau, cướp nốt mấy võ đài của bọn hắn đi, không cho bọn hắn một cái nào cả!
Mắt thấy thế chân vạc ba bên đã bị đánh vỡ, người Giới Sinh bắt đầu điên cuồng kêu gào trào phúng, một người hò hét càng nhiệt tình phấn chấn hơn một người, toàn tuôn những lời ác độc.
Mà Liên Minh Giới Vực bên kia đang cố thủ những sân đấu mà bên mình chiếm cứ, sau đó phái người chậm rãi ngầm chiếm vị trí của phe Phản Liên Minh.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi cho đến khi đại hội chấm dứt, đối phương đã bố cục xong xuôi, muốn đoạt lại sân đấu sẽ không dễ dàng như vậy.
- Ra tay đi, không thể tiếp tục như vậy được.
Nhóm lão quốc vương phe Phản Liên Minh liếc nhau, sắc mặt bọn hắn vô cùng ngưng trọng.
Nếu toàn bộ sân đấu đều bị đối phương chiếm, dù cuối cùng bọn hắn bùng nổ cướp đoạt, cũng không thể cam đoan trăm phần trăm có thể cướp được.
Như vậy chỉ rơi vào kết cục thua trắng cả bàn.
Cho nên rất nhanh, đã có không ít lão quốc vương sở hữu bảy mảnh nhỏ Thần cách trở lên lên đài, bắt đầu cướp đoạt sân đấu do Giới Sinh và Liên Minh Giới Vực chiếm cứ.
Đương nhiên, Giới Sinh cùng Liên Minh Giới Vực sẽ không nhẹ nhàng để bọn hắn đắc thủ như vậy.
Hai phương thế lực bọn hắn đã sớm sắp đặt những người có thực lực cao trấn thủ ở những sàn đấu gần biên giới, cuốn lấy tất cả bọn hắn, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể nào thoát ra.
Mà những người lựa chọn khiêu chiến khu vực võ đài ở phần trung tâm phe đối phương, lại lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, lọt vào vô số cường giả lần lượt xa luân chiến.
Vừa đoạt được sân đấu còn chưa ấm chỗ, đã lập tức bị đối phương cướp đi.
Cả khung cảnh loạn thành một đoàn.
- Thủ đoạn hay thật, lại dùng loại biện pháp cố thủ lãnh địa này để bài trừ chúng ta ra bên ngoài.
Tinh quang trong mắt Đại Đế Thánh Diệu sáng ngời, hắn không nhịn được lên tiếng tán thưởng.
- Xem ra phải có mấy người cầm cờ lớn vọt vào giữa bọn hắn, hấp dẫn hỏa lực bên kia mới được, nếu không nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ vị trí của chúng ta càng ngày càng ít.
Đại Đế Tương Nguyệt ngưng trọng nói.
- Cầm cờ lớn?
Đại Đế Thánh Diệu nghe vậy, không nhịn được nhìn về phía Lâm Hữu bên người.
Ánh mắt sáng quắc kia trực tiếp khiến Lâm Hữu thấy mà trong lòng sợ hãi.
- Này… Này không tốt lắm đâu? Ta yếu như vậy, Thần Cách ít như vậy, đi lên chỉ không công tặng món ăn mà thôi.
Hắn lộ ra khuôn mặt đau khổ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận