Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 885: Leo Lên Tầng Tám

Nhưng có đôi khi con người chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy.
Biết rõ không thể nhưng vẫn dùng mọi việc mọi thứ đi tới nếm thử, đi tìm một phần ngàn vạn khả năng, cũng như tìm kiếm một chút tinh mang giữa vũ trụ mênh mông vô hạn kia.
Có lẽ đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và ma thú.
Nghĩ vậy, hắn cũng không nói thêm điều gì nữa.
Ánh mắt ngưng tụ lại, phát động kỹ năng Thuấn Ảnh, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp đôi!
- Oanh!
Mặt đất dưới lòng bàn chân nổ vang một tiếng, cả người hóa thành một mảnh tàn ảnh, biến mất tại chỗ.
Thật nhanh!
Động tác gảy dây đàn của Diệp Lăng âm ngừng lại một chút, dù cảm giác của cô ta cực kỳ tinh thần mạnh mẽ nhưng lại không thể bắt giữ được bóng dáng của Lâm Hữu.
Chỉ cảm thấy hoa mắt một đợt, sau đó Lâm Hữu cầm đại đao trong tay đã xuất hiện ở bên cạnh người cô ta, tiếp theo hàn mang chợt lóe, lưỡi dao lạnh như băng đã đặt tại cần cổ trắng nõn của Diệp Lăng m, nhẹ nhàng lướt qua cũng tạo thành một đường tơ máu nhợt nhạt.
Đánh bại...
Lòng Diệp Lăng âm đầy chua xót, đàn cổ trong tay chậm rãi hạ xuống, rốt cuộc vẫn phải bỏ qua chống cự.
- Có đôi khi buông chấp niệm, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Âm thanh bình tĩnh của Lâm Hữu chậm rãi truyền ra.
Không biết là nói với Diệp Lăng âm hay đang nói với chính mình.
- Ta hiểu, nhưng có một số việc, không phải cứ nói buông là buông được?
Diệp Lăng âm cắn chặt môi dưới, cuối cùng đã hóa thành một tiếng thở dài.
Sau đó, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ của Lâm Hữu, giống như muốn nhớ kỹ hắn.
- Trước khi ta rời đi, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?
- Không thể.
Lâm Hữu lắc đầu, hắn không định tiết lộ thân phận của mình.
Dù sao hiện tại trên người hắn mang theo bốn mảnh nhỏ Thần cách và một viên Thần Cách hoàn chỉnh, nếu bị cường giả nhìn chằm chằm vào, hậu quả không thể chịu nổi.
Đã vậy, hắn còn đang ở trong chiến trường nguy cơ tứ phía.
- Vậy được rồi.
Trong giọng của Diệp Lăng âm ẩn chứa một tia thất vọng.
Sau đó, cô ta trực tiếp lựa chọn đầu hàng, cả người bị hào quang bao vây, trực tiếp truyền tống rời khỏi chiến trường.


Chúc mừng ngài, thành công thông qua tầng thí luyện thứ sáu.



Sắp tiến hành truyền tống, xin chuẩn bị sẵn sàng.

………
Bá!
Ánh sáng sáng lên.
Diệp Lăng âm vừa bị đào thải đã trực tiếp được truyền tống tới hoang nguyên bên ngoài Tháp Khí Vận rồi.
- Lăng m, sao ngươi cũng bị đào thải rồi?
Cô vừa đứng thẳng lại, lập tức có một thiếu nữ xấp xỉ tuổi cô vội vàng chạy tới, lòng đầy kinh ngạc nhìn cô.
Diệp Lăng âm nhìn đối phương một cái, ảm đạm nói:
- Là thực lực của ta quá yếu, chỉ tới được tầng thứ sáu mà thôi, quả nhiên vẫn không thể đến đỉnh tháp được…!
Trong than thở, cô lại quay đầu nhìn về phía tòa tháp thông thiên đằng sau, nhìn đỉnh tháp xa xa không thể với tới kia.
- Tầng sáu đã rất không tệ rồi, ngươi đừng tự trách.
Tựa như thiếu nữ ấy biết cô đang suy nghĩ cái gì, lập tức nhẹ giọng an ủi:
- Chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó sẽ tìm được những đứa nhỏ kia, cũng không nhất định phải lên tới đỉnh tháp.
- Chỉ mong là vậy.
Diệp Lăng âm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt ảm đạm:
- Nhưng đã lâu như vậy, vẫn không tìm được tung tích của những đứa nhỏ kia, bọn chúng còn nhỏ như vậy, nếu lúc trước ta có thể bảo vệ tốt cho chúng, ngày hôm nay đâu xảy ra loại chuyện này.
- Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, từ nhỏ bọn chúng đã rất kiên cường, không có việc gì đâu. Hơn nữa, ta nghe những lão tiền bối kia nói, người không thể trở thành lãnh chúa, đều sẽ được truyền tống đến nơi khác. Chỉ cần chúng ta tiếp tục trở nên mạnh mẽ, đến một ngày nào đó chúng ta có thể tìm được nơi kia.
- Hy vọng là như thế.
Diệp Lăng âm yên lặng gật đầu, rốt cuộc vẻ mặt cô cũng dịu đi không ít.
Sau đó, thiếu nữ nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi Lăng m, là ai đào thải ngươi? Theo lý thuyết ở bên trong tất cả cấp chín, thực lực của ngươi cũng không coi là yếu, chẳng lẽ là mấy gia hỏa của mười đại giới vực kia?
- Không phải.
Diệp Lăng âm nhẹ nhàng lắc đầu:
- Là một người rất quái lạ, trước kia chưa từng gặp.
Nói xong, cô không khỏi nhớ lại quá trình chiến đấu trong tháp cùng Lâm Hữu, vẻ mặt của cô lại sinh ra một tia biến hóa vi diệu.
Một cơn gió mát lướt qua, thổi bay hai lọn tóc mai bên má cô lên, để lộ ra khuôn mặt dịu dàng thanh nhã như ngọc, kết hợp với cùng bộ quần áo trắng nõn hoàn mỹ tự nhiên, khiến cho mọi việc chung quanh cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Nếu lúc này Lâm Hữu có mặt, tất nhiên sẽ vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi người vừa giao thủ cùng mình lại có một dung mạo tuyệt sắc như vậy.
Đương nhiên, dù dung mạo Diệp Lăng âm đẹp đến mức nào, nên ra tay hắn vẫn sẽ không qua loa.
Con gái chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ leo tháp của hắn mà thôi.

Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, cuối cùng thì thí luyện trong tháp cũng đạt tới giai đoạn gay cấn.
Ngoại trừ những Đại Đế và quốc vương đã vượt qua tầng mười kia.
Cuối cùng, nhóm thiên kiêu các giới cũng bắt đầu phát lực, dần dần vượt qua tiến độ của Lâm Hữu, đi lên không gian tầng bảy của tháp Khí Vận.
Hơn nữa, lúc này đã có thể cảm nhận được rõ ràng đường ranh giới của tháp, bởi vì sau khi vượt qua tầng năm, số lượng lãnh chúa thông qua khảo nghiệm càng ngày càng ít.
Ngay từ đầu, số lượng là mấy chục, mấy trăm ngàn, đến sau này chỉ còn lại không đến mười ngàn.
Khi lên tới tầng thứ bảy, chỉ còn lại ít ỏi hơn trăm người mà thôi. Về cơ bản những người này đều là lãnh chúa đến từ đại giới vực số một số hai nhưng tốc độ leo tháp cũng dần dần chậm lại.
Mãi cho đến nửa giờ sau, mới có người lục tục đi lên tầng tám.
Mà Lâm Hữu đại biểu cho ba chữ to Giới Nguyên Thủy, cũng bất ngờ xuất hiện ở trong đó, khiến nhóm lãnh chúa Giới Nguyên Thủy đang chờ ở bên ngoài hoan hô không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận