Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 317: Bệ Hạ! Không Tốt, Việc Lớn Không Tốt!

Chiến trường số 1 này… Quả thực khủng bố!
Nhất là hai người Lạc Lỗi đang trốn trong góc phòng, có thể nói là kích động vô cùng.
Bọn họ vẫn luôn kinh hồn táng đảm sống qua ba ngày, tới bây giờ cũng được trở về, không kích động mới là lạ.
Ngay cả đám lãnh chúa giới vực khác đang đuổi giết Lâm Hữu, cũng dần dần ngừng lại, nhìn bốn phía mặt đất đầy vết thương trước mặt.
- Lần này, chắc không bị cướp đoạt khí vận đâu.
Trong khi Lâm Hữu đang tự nhủ, chỉ cảm thấy một cỗ lực hút cường đại đã bao vây xung quanh.
Hắn chỉ kịp vội vàng thu Lệnh Bài Binh Chủng và một viên Bảo Châu Tín Ngưỡng thứ cấp vừa rơi từ trên người một lãnh chúa bị đánh chết, vào trong không gian cá nhân, sau đó triệu hồi binh chủng đến bên người.
Ngay sau đó, từng cột sáng trắng xuất hiện, bao phủ cả lãnh chúa và binh chủng vào bên trong.
Bá!
Ánh sáng sáng lên, trong nháy mắt cả lãnh chúa và binh chủng đều biến mất trên chiến trường.
Đến tận đây, cuối cùng Chiến Trường Vạn Giới kéo dài ba ngày cũng hoàn toàn kết thúc.

Bên trong thủ đô của đế quốc Huy Hoàng thuộc đại lục Nguyên Sát.
Đại Đế Huy Hoàng đang triệu tập quần thần nghị sự trong cung điện.
Không ngờ, một thị vệ đột nhiên từ bên ngoài hoang mang rối loạn chạy vào.
- Bệ hạ! Không tốt, việc lớn không tốt!
Thị vệ vừa lớn tiếng la lên, vừa vội vàng chạy vào trong đại điện. Một màn này lập tức hấp dẫn ánh mắt của đại đế Huy Hoàng và quần thần.
- Chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy? Chẳng ra thể thống gì!
Đại Đế Huy Hoàng quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt khí tức uy nghiêm bao phủ cả đại điện.
Thị vệ “Phù phù” một tiếng quỳ xuống, trên mặt vẫn nhuốm đầy sợ hãi.
- Không, không phải, là tứ hoàng tử hắn... Trụ Cột lãnh địa của hắn... Bị hủy rồi!
- Ngươi nói cái gì?
Đại Đế Huy Hoàng lập tức đứng dậy, một cỗ uy thế cuồn cuộn mênh mông vô cùng khủng bố đột nhiên bùng nổ, ép thẳng về phía thị vệ.
Trong nháy mắt, không gian bốn phía sụp đổ, thị vệ kia bị một cỗ lực lượng vô hình từ từ nhấc lên, hai mắt lồi ra, liều mạng giãy dụa.
Đúng là chỉ dựa vào khí thế trên người, cũng cơ hồ hủy diệt cả không gian!
- Bệ hạ không nên!
Vẻ mặt đám quần thần bên cạnh lập tức trắng bệch, gian nan ngăn cản cỗ uy thế khôn cùng này.
Cũng vì âm thanh nào vang lên, đại đế Huy Hoàng mới dần dần thu lại khí tức, nhưng vẻ mặt đầy sát khí vẫn nhìn chằm chằm vào tên thị vệ kia.
- Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phù phù!
Thị vệ kia buông lỏng cả người, ngã xuống trên mặt đất. Sau đó hắn vội vàng bò dậy trả lời:
- Bẩm Đại Đế, ngay vừa rồi, khi Chiến Trường Vạn Giới chấm dứt, đột nhiên cơ sở lãnh địa của tứ hoàng tử vỡ nát, cả lãnh địa đều biến thành phế tích, tứ hoàng tử hắn... Tứ hoàng tử hắn...
Lời còn chưa dứt, quanh thân đại đế Huy Hoàng lại ầm ầm nổ tung, cả không gian bị chấn nát thành một mảnh hư không trong nháy mắt, cả long ỷ phía sau hắn cũng biến thành bột mịn.
- Theo ta đi nhìn!
Một tiếng quát lớn, truyền khắp trong ngoài hoàng cung, khiến cả hoàng cung đều kịch liệt chấn động.
Mà nhóm lãnh chúa vừa trở về từ chiến trường cũng nhanh chóng nhận được tin tức tứ hoàng tử ngã xuống, khiến trong đế quốc ồ lên một mảnh.
- Chuyện gì vậy? Tứ hoàng tử có thực lực mạnh mẽ như vậy, cũng bị giết?
- Tứ hoàng tử chính là người con trai được Đại Đế sủng ái nhất, thực lực của hắn tuyệt đối nằm trong nhóm người đứng đầu cấp sáu, chẳng lẽ trong cùng cấp còn người lợi hại hơn hắn?
- Ta còn nhớ, dường như tứ hoàng tử có binh chủng hệ Thiên Sứ hiếm thấy, Kiếm Của Thánh Tài Giả?
- Đúng! Chính là binh chủng này, hơn nữa còn đạt tới cấp tám rồi! Ngay cả người như vậy cũng chết, rốt cuộc trong chiến trường của bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Nhóm lãnh chúa suy diễn theo nhiều hướng khác nhau, nhưng ai nấy đều sợ hãi khi nghe được tin tức khiến người ta kinh ngạc này.
Đương nhiên, bọn họ cũng không dám bàn luận về việc này trên kênh nói chuyện, chỉ dám trao đổi riêng tư mà thôi.
Dù sao lửa giận của đại đế Huy Hoàng, cũng không phải thứ bọn họ có thể thừa nhận được.
Mà bọn họ không biết loại chuyện kiểu này cũng xảy ra ở hầu hết các giới vực khác.
Rất nhiều nhân tài cấp sáu đứng đầu thuộc đế quốc vương quốc, đều ngã xuống, chỉ còn một số ít sống sót quay về.
Dù số lượng đó chỉ như muối bỏ bể giữa hàng nghìn hàng vạn giới vực, nhưng vẫn làm dấy lên một mảnh nghị luận ồn ào, rất nhiều người đều đang suy đoán rốt cuộc bên trong chiến trường đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đáng tiếc, chẳng có bao nhiêu lãnh chúa sống sót trở về từ chiến trường số 1.
Dù có, bọn họ cũng chỉ biết hai cái tên là Lâm Hữu và đại lục Nguyên Thủy mà thôi, dựa vào chút tin tức ít ỏi như vậy, muốn tìm một người bên trong phiến đại lục bát ngát bao la kia, không khác gì tìm kim nơi biển rộng.
Hơn nữa nhóm Đại Đế của đại lục Nguyên Thủy chịu cho lãnh chúa giới vực khác chạy vào địa bàn của họ giương oai ư?
Cũng chỉ có hạng người lỗ mãng như Thánh Diệu Vương, mới có thể làm ra hành động nguy hiểm bực này.
Cho nên làn sóng nghị luận này cũng không liên tục được bao lâu, dần dần đã bị những tin tức khác đè xuống.
Đại đa số lãnh chúa càng thêm chú ý tới tình huống trên chiến trường cấp cao.
Dù sao, diễn biến ở đó mới là điểm mấu chốt liên quan đến chuyện hưng suy của khí vận cả đại lục.

Mà lúc này, bên ngoài thành Hoàng Sa.
Một cột sáng trắng kéo dài tận trời xuất hiện, cuối cùng, Lâm Hữu vừa rời khỏi chiến trường, cũng thuận lợi truyền tống trở lại bên trong lãnh địa, khiến cho mấy người Tiết Trường Quý đã sớm chờ ở bên ngoài kích động lên.
- Đã trở lại! Lãnh chúa đại nhân đã trở lại!
- Mau mau, chúng ta mau qua nghênh đón!
Nói xong, bọn họ vội vàng chạy tới lãnh địa.
Lâm Hữu đã phát hiện ra bọn họ trước, hắn cũng không hề ngăn trở.
Sau khi hắn cho Thanh Đằng trở lại vị trí, đã mở ra một con đường cho mấy người kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận