Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 600: Lâm Hữu Lão Đệ Còn Không Đơn Giản Như Những Gì Ta Tưởng Tượng

Khi Lâm Hữu nhận được tin nhắn do quốc vương gửi đến, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Lâm Hữu cực kỳ kinh ngạc khi biết đích thân Kỷ Tinh Hà gửi tin nhắn cho hắn.
Mà khiến hắn kinh ngạc càng thêm kinh ngạc, lại là nội dung tin nhắn.
Kỷ Tinh Hà lại lệnh cho hắn năm ngày sau, sẽ đại biểu công quốc Đại Hoang đến khu vực hạ giới đi mời chào lãnh chúa cấp sáu vừa tấn chức, giống như lần trước hắn được mời chào tới đây.
- Nhanh như vậy đã đến lúc đi mời chào người mới rồi?
Lâm Hữu yên lặng nhìn về phía không trung, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Theo lẽ bình thường, lãnh chúa mới buông xuống đều là một tháng một lần chiêu mộ nhỏ, ba tháng một lần chiêu mộ lớn.
Hiện tại, Chiến Trường Vạn Giới vừa chấm dứt, chắc chắn là các giới đều tổn thất không ít lãnh chúa, vừa vặn là khi cần mời chào lãnh chúa mới bốn phía để bổ sung chỗ hổng.
Nhưng quốc vương lại giao loại chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia này cho hắn, hàm ý bên trong thật khó đoán.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Hắn có thể tuyển nhiều mầm tốt cho công quốc Đại Hoang.
Vận mệnh quốc gia cường đại, tự nhiên cũng có chỗ tốt để hắn phát triển thành thị của mình.
Nhưng trước lúc đó, hắn phải đi một chuyến tới đế quốc Tinh Linh, giải quyết chuyện binh chủng vương tộc trước đã.
Nghĩ vậy, Lâm Hữu trực tiếp rời khỏi lãnh địa, đi về phương hướng thành Hoàng Sa.
Mà lúc này, trong Bến Tàu Phi Hành ở bên ngoài rừng rậm, đang là cảnh tượng người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Đám thương nhân đang dỡ hàng hóa, chờ đợi phi thuyền đến.
Không bao lâu sau, một con Phi Thuyền Ma Năng xẹt qua tầng mây, từ xa xa dần dần bay tới, bên trên boong tàu đứng đầy lữ khách.
- Đây là thành Hoàng Sa?
Bên rìa phi thuyền, Tông Lỗi và Vương Sâm Đức đứng chung một chỗ, tò mò đánh giá một mảnh rừng rậm ánh vào mi mắt dưới kia, cùng khu vực mậu dịch và chợ với đầy người qua lại tấp nập như sóng biển bên ngoài rừng rậm.
- Mấy năm trước ta từng qua nơi này một lần, ai ngờ tới khi hiện tại, nó lại phát triển đến tình trạng này.
Vương Sâm Đức lộ vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Có thể kinh doanh loại thành thị này trở nên rực rỡ như vậy, bản lĩnh của Lâm Hữu lão đệ không hề nhỏ.
Tông Lỗi cũng không nhịn được phát ra một tiếng tán thưởng.
Dù hiện giờ quy mô của thành Hoàng Sa còn kém không ít so với đám lãnh chúa cấp tám danh tiếng lâu năm như bọn họ.
Nhưng hắn lại có thể nhìn ra tiềm lực của tòa thành biên giới này, phỏng chừng không bao lâu sau nơi này sẽ phát triển cực kỳ rực rỡ.
Hơn nữa hiện tại uy danh của Lâm Hữu truyền xa, lại được quốc vương coi trọng, muốn không phát triển cũng khó.
- Di? Nơi này còn có Người Lùn?
Bỗng nhiên, một tiếng nghi hoặc từ bên cạnh truyền đến.
Mạc Duy cũng đi theo hai người. Lúc này, vẻ mặt của lão đầy kinh ngạc đánh giá mấy Người Lùn đang hỗ trợ xây dựng nhà trong khu chợ bến tàu bên dưới.
Mà giọng nói của lão cũng hấp dẫn ánh mắt hai người Tông Lỗi đi tới.
- Đúng là Người Lùn, hơn nữa còn không chỉ một người.
- Phía trước ta đã sớm nghe thương đội thường lui tới nơi này nói, bên trong thành Hoàng Sa có Người Lùn, không nghĩ tới lại có nhiều như vậy, chẳng lẽ thành Hoàng Sa này có liên hệ với vương quốc Người Lùn?
Ánh mắt Tông Lỗi chớp động, không khỏi nhìn về phía dãy núi xa xa.
Mà vừa vặn lúc ấy, hắn lại bắt gặp một đội chiến sĩ Người Lùn đang tuần tra bên ngoài dãy núi, trong dãy núi kia cũng xuất hiện từng luồng khí tức nóng rực.
- Đó là... Bộ tộc Người Lùn!
Tông Lỗi không phải kẻ tầm thường, dựa vào cảm giác và thị lực hơn người, hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác biệt của dãy núi bên kia rồi trực tiếp lên tiếng.
- Nơi này lại có một bộ tộc Người Lùn?
Vương Sâm Đức và Mạc Duy cũng đầy kinh ngạc nhìn về phía dãy núi.
Tuy Người Lùn nhất tộc chán ghét và mâu thuẫn với nhân tộc như tộc Tinh Linh nhưng bọn họ cũng cực kỳ ít lui tới với chủng tộc khác.
Gặp gỡ còn không thích, đừng nói tới chuyển cả bộ tộc tới sinh sống bên trong thành thị của nhân tộc, đây là chuyện nà rất nhiều người tuyệt đối không dám tưởng tượng.
- Lâm Hữu lão đệ còn không đơn giản như những gì ta tưởng tượng.
Tông Lỗi phát ra một tiếng than đầy sợ hãi, lúc này hắn đã dần dần thu lại ánh mắt. Hắn hiểu, có một số chuyện không nên biết quá sâu.
Mà vẻ kinh ngạc trong mắt Vương Sâm Đức và Mạc Duy bên cạnh hắn, cũng tăng lên vài phần.
Tiếp theo, bọn họ vẫn đứng bên trên boong tàu tiếp tục đánh giá bốn phía, quan sát mỗi một khu vực trong ngoài thành Hoàng Sa.
Mãi cho đến phi thuyền vững vàng hạ xuống bến tàu bên dưới, mấy người bọn họ mới mang theo đội ngũ thuộc hạ của mình rời thuyền, đi xuống đài cao trên Bến Tàu Phi Hành.
Đám thương nhân lữ khách vốn đang lui tới đợi chờ bên dưới, lập tức nhìn thấy bọn họ, con mắt cả đám trực tiếp trừng lớn lên.
- Ta không nhìn lầm chứ? Hình như là lãnh chúa Tông Lỗi của thành Trung Nguyên, và lãnh chúa Vương Sâm Đức của thành Đông U?
- Đúng là bọn họ! Sao hai người bọn họ lại đến nơi đây?
- Thành Trung Nguyên và thành Đông U chính là hai trong vài toà thành thị phồn hoa nhất của công quốc chúng ta. Ngày thường muốn gặp hai đại nhân vật này một lần cũng khó!
- Nhìn bộ như vậy, hình như là bọn họ đặc biệt qua đây chào hỏi?
- Mau nhìn! Tiết tổng quản của thành Hoàng Sa đã dẫn người đi tới!
Một tiếng thét kinh hãi, khiến cho tất cả mọi người đều quay đầu lại.
Quả nhiên bọn họ đã nhìn thấy Tiết Trường Quý mang theo một đội danh dự từ xa xa vội vàng chạy tới, cũng tiện thể mở ra một thông đạo chuyên dụng đi xuyên Bến Tàu Phi Hành.
Mà Tiết Trường Quý mang theo đám người Ngụy Cương bước nhanh qua thông đạo này tới trước mặt mấy người Tông Lỗi.
- Tại hạ là tổng quản Tiết Trường Quý của thành Hoàng Sa, cung nghênh hai vị thành chủ, hai vị đại nhân đường xa mà đến, không có tiếp đón từ xa, mong thứ tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận