Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 290: Nếu Trong Lòng Ngươi Đã Rõ Ràng, Cần Gì Phải Hỏi Nhiều?

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên thông báo cho những người khác không?
Một thanh niên khác hỏi.
- Thông báo? Vì sao phải thông báo? Đám gia hỏa đó không biết càng tốt.
Vẻ mặt Mạnh Khôn dần dần trở nên âm hiểm.
- Đại ca có ý là... Muốn cho bọn họ chó cắn chó?
- Không, ngươi sai rồi. Thực lực của Lâm Hữu kia vượt quá những gì chúng ta tưởng tượng, bị cắn sẽ chỉ là mấy kẻ cuồng tự đại kia thôi. Ở Chiến Trường Vạn Giới lần trước, bọn họ còn dám cướp bảo vật của ta, bây giờ cũng nên đến phiên bọn họ ăn một chút thiệt thòi.
Những lãnh chúa kiểu như Mạnh Khôn, cơ bản mỗi lần đều bị truyền tống vào chiến trường số 1, đã sớm quen biết với nhóm yêu nghiệt cấp sáu của giới vực khác, cũng xảy ra rất nhiều lần tranh đấu.
Hiện giờ, hắn ăn thiệt thòi lớn như vậy, sao hắn có thể để mấy đối thủ cạnh tranh khác yên lành?
Nếu không, trong lòng hắn thật sự không thể cân bằng nổi.
Nghĩ đến đây, hắn lại nhích người, mang theo hai thằng em và binh chủng đi vào trong thành, rời xa vị trí có Lâm Hữu.
Mà theo thời gian trôi qua, bên ngoài thành Đại Nhạn cũng bắt đầu có càng ngày càng nhiều lãnh chúa tụ tập tới. Bọn họ từ bốn phương hướng bên ngoài cửa thành dũng mãnh tràn vào trong thành.
Chiến đấu bên ngoài thành lại liên tiếp phát sinh, cọ xát không ngừng.
Thậm chí khi Lâm Hữu đang thăm dò trên đường, cũng trước sau đụng tới và đánh chết hai lãnh chúa giới vực khác.
Cứ như vậy một đường vừa đi vừa điều tra, Lâm Hữu dẫn dắt quân đoàn thực vật rất nhanh đã tới nơi càng sâu hơn trong nội thành.
Không thể không nói, thành Đại Nhạn này cực kỳ rộng lớn, còn lớn hơn hắn tưởng tượng.
Trong phạm vi tầm mắt quét tới, tất cả đều là một loạt kiến trúc cổ xưa, chỉnh tề.
Quán rượu, trạm dịch, tiệm thuốc, hiệu cầm đồ, quán trà... Cái gì cần có đều có.
Ngay cả các loại xe ngựa bán hàng rong cũng ngừng lại đầy hai bên đường.
Chẳng qua tất cả đều lật nghiêng trên mặt đất, thoạt nhìn có chút mục nát.
Bên cạnh còn có rất nhiều vết máu nhìn rợn người, làm cho cả con đường trở nên cực kỳ âm u và khủng bố.
Hơn nữa càng đi về trước, hắn càng đụng tới nhiều zombie hơn, cũng thường xuyên thấy một ít chó zombie có tốc độ cực nhanh và gia súc biến dị khác xuất hiện.
Điều khiến Lâm Hữu đành phải thả chậm tốc độ vừa quét sạch zombie ven đường vừa tìm kiếm bí mật trong thành thị đổ nát này.
Mà ngay khi hắn không ngừng xâm nhập vào trong thành.
Bên trên một con đường nào đó, đám người Mạnh Khôn đang vội vàng chạy đi, cũng đụng tới lãnh chúa khác.
- Di? Không phải Mạnh Khôn đại lục Hoang Cổ sao? Chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ vội vàng đi đầu thai?
Âm thanh tràn ngập ý tứ trêu chọc, vang lên từ cuối con phố.
Một người đàn ông mặc áo trắng, mang theo một đám bóng mờ lơ lửng trên không trung tối đen, chậm rãi đi ra.
- Ngô Tông Minh?
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Mạnh Khôn trầm xuống, hắn lập tức ngừng chân lại.
Chỉ thấy bên cạnh người đàn ông áo trắng kinh khủng kia, ước chừng có hơn một trăm binh chủng, hơn nữa tất cả đều là binh chủng Oán Linh loại đao hồn.
Trên tay từng binh chủng đều được trang bị một thanh đại đao tối đen, thoạt nhìn cực kỳ sắc bén, lại có chút hư ảo mờ mịt.
Nhưng thứ khiến Mạnh Khôn kiêng kị, vẫn là một Oán Linh tay cầm liêm đao có hình thể thật lớn bên người Ngô Tông Minh.
Rõ ràng Oán Linh này giống Thái Thản Cự Nhân của hắn, cũng là tồn tại đạt tới cấp tám!
Nếu như lúc bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không e ngại đối phương, thậm chí còn muốn đại chiến một hồi.
Nhưng hiện tại binh chủng của hắn tổn thất thảm trọng, tự nhiên nên cẩn thận hơn một ít.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đối phương, hừ lạnh nói:
- Không nghĩ tới còn có thể đụng tới ngươi ở nơi này. Chẳng lẽ thế giới La Sát các ngươi không có ai ư? Đã đến chiến trường số 1 này hai lần còn chưa thăng lên cấp bảy?
- Chẳng phải ngươi cũng luôn dừng lại ở cấp sáu, không thăng lên ư?
Ngô Tông Minh thản nhiên liếc mắt nhìn Mạnh Khôn một cái, đồng thời lại âm thầm quan sát tình huống bên người Mạnh Khôn.
Nhưng hắn càng quan sát, lại càng kinh hãi.
Hắn rất rõ ràng thực lực của Mạnh Khôn, cũng sàn sàn như hắn, đều thuộc loại tồn tại đỉnh cao nhất trong chiến trường cấp sáu này.
Nhưng với loại thực lực như vậy, đối phương còn trở nên chật vật như thế, binh chủng bên người cũng tổn thất một nửa, chẳng lẽ đã gặp phải biến cố gì?
Dưới khiếp sợ, hắn không dấu vết nói:
- Hình như tình huống của ngươi không tốt lắm! Sao vậy? Vừa đánh nhau với mấy gia hỏa kia ư?
- Không cần ngươi quan tâm, ngươi tìm ta chắc không phải để nói chuyện phiếm?
Mạnh Khôn trực tiếp cắt ngang lời Ngô Tông Minh.
- Nếu trong lòng ngươi đã rõ ràng, cần gì phải hỏi nhiều?
Lời nói bị cắt ngang nhưng Ngô Tông Minh cũng không giận, ngược lại khóe miệng hắn còn cong lên tạo thành một nụ cười mỉm.
Mạnh Khôn nghe vậy, ánh mắt cũng trở nên trầm xuống.
- Hừ, đừng cho là ta không biết tính toán của ngươi, vẫn mãi chững lại ở cấp sáu không thăng, chỉ vì muốn đạt được thứ kia thôi.
- Ngươi đã biết, thì còn nhiều lời làm gì? Tới khi đó, mọi người đều dựa vào bản lĩnh là được.
- Hay cho một câu dựa vào bản lĩnh, chúng ta cứ chờ xem!
Sau khi Mạnh Khôn ném lại một câu, hắn trực tiếp mang theo binh chủng và hai thằng em rời đi, hoàn toàn không để ý đến Ngô Tông Minh vừa chặn đường.
Ngô Tông Minh nhìn thoáng qua Thái Thản Cự Nhân cấp tám bên cạnh hắn và hai đồng bạn, cuối cùng vẫn bỏ qua ý định muốn ra tay với họ.
Bởi vì hắn không có cực kỳ nắm chắc, có thể giữ lại Mạnh Khôn.
Cứ như vậy, sau khi mấy người đang vội vàng đó chạm mặt nhau, bọn họ đều tự tách ra, chẳng xảy ra chuyện gì hết.
Mà ở khi đã có thật nhiều lãnh chúa dũng mãnh tràn vào trong thành, bỗng một tiếng nhắc nhở cũng vang lên trong đầu tất cả lãnh chúa.


Xin các vị lãnh chúa chú ý, ôn dịch trí mạng sắp bắt đầu co rút lại.



Đến lúc đó, phạm vi chiến trường sẽ giảm bớt lại chỉ còn một nửa, xin các vị chuẩn bị sẵn sàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận