Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 338: Mệnh Cách

Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng, lão giả kia đã hạ quyết tâm, lại nói tiếp:
- Nếu thật sự không được, ngươi cứ nói với lãnh chúa của các ngươi, lão hủ nguyện dâng mệnh cách, chỉ xin một lần cơ hội được dò xét lực lượng quy tắc!
- Hít! Mệnh cách?
Ngụy Cương hít thật sâu một ngụm khí lạnh, hắn có chút không dám tin nhìn lão giả kia.
Mệnh cách, đó chính là một loại vật chất do linh hồn diễn sinh ra, cũng là thứ hỗ trợ tu luyện giả thành công kết nối với thần linh, đạt được tư cách tu luyện những tầng sau.
Về bản chất, nó cũng giống hạch tâm lãnh địa của lãnh chúa, là thứ liên kết trực tiếp với tánh mạng.
Giao mệnh cách cho người khác, tương đương với giao tính mạng của nình cho người khác điều khiển.
Hắn không khiếp sợ mới là lạ.
Tuy hắn cũng có thể không hề cố kỵ giao mệnh cách của mình cho lãnh chúa đại nhân.
Nhưng hành động đó lại dựa trên cơ sở hắn hoàn toàn trung thành với thành Hoàng Sa, mới có thể giao mệnh cách của mình.
Mà vị lão giả này lại không như vậy, vừa nhìn đã biết lão là tồn tại cao hơn hắn không biết bao nhiêu cấp, vậy mà lão lại dám nói như vậy.
Tới lúc này, hắn đâu còn dám chậm trễ nữa chỉ vội vàng nói:
- Được, ngươi cứ chờ ở nơi này trước, ta lập tức đi thông báo cho lãnh chúa đại nhân.
- Được, làm phiền rồi.
Lão giả thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó yên lặng đứng chờ tại chỗ.
Cứ như vậy, Ngụy Cương vội vàng rời khỏi thành Hoàng Sa, men theo con đường mới mở xuyên qua rừng rậm đi tới bên trong lãnh địa Lâm Hữu, thông báo chuyện này lên.
Lâm Hữu vốn đang nghiên cứu năng lực Đột Biến, nghe được Ngụy Cương báo cáo, lập tức ngừng động tác trên tay.
- Ý của ngươi là, có một tu luyện giả cấp bậc rất cao muốn gặp ta?
- Đúng vậy, thực lực của người kia rất mạnh, lão nói nguyện ý dùng mệnh cách của mình, đến đổi lấy cơ hội tìm hiểu lực lượng quy tắc, xem ra lão đã đạt tới cấp chín.
Ngụy Cương thở hổn hển nói.
Lâm Hữu nghe vậy, trong mắt cũng đầy kinh ngạc.
Hắn ngược lại không nghĩ tới, vừa rồi Hiền Giả Rừng Rậm làm ra động tĩnh, lại đưa tới tu luyện giả cấp cao xin gặp, đã vậy còn là tu luyện giả cấp chín.
Suy nghĩ một chút, hắn nói với Ngụy Cương:
- Đi, mang ta đi nhìn.
- Tuân mệnh!
Rất nhanh, Lâm Hữu được Ngụy Cương dẫn dắt đã rời khỏi lãnh địa, đi vào trong thành.
Một đường đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không bao lâu sau hai người đã đi tới trước mặt vị lão giả kia.
- Chính là ngươi nói muốn gặp ta?
Lâm Hữu đi thẳng vào vấn đề nói.
Bên người hắn có Linh Tịch, trong lãnh địa lại có Thanh Đằng.
Bọn chúng là hai binh chủng có thuộc tính viễn siêu cấp tám, hơn nữa còn có các loại tăng thêm của lãnh địa, có chúng nó ở đây, hắn không cần sợ một tu luyện giả cấp chín.
Kể cả khi đối phương thật sự ra tay, hắn cũng có thể lập tức khởi động Truyền Tống Trận truyền tống quay về bên trong lãnh địa, cam đoan bảo vệ bản thân an toàn.
Cho nên không có gì phải lo lắng, mà loại lạnh nhạt này dừng ở trong mắt lão giả, cũng khiến lão giả âm thầm kinh hãi.
Hơn nữa khi lão nhìn thấy Linh Tịch bên người hắn, lại hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì từ trên người hoa tinh có hình thể nhỏ nhắn này, lão lại cảm nhận được một tia uy hiếp, Chuyện này khiến lão đánh giá Lâm Hữu càng thêm cao hơn, trong phút chốc đã nâng hắn lên ngang bằng với mình.
- Ra mắt lãnh chúa.
Lão giả lễ phép chào hỏi Lâm Hữu được:
- Đúng là lão hủ muốn gặp ngươi, không biết ngươi có tiện để nói chuyện hay không?
- Đương nhiên tiện, vào trong sảnh tiếp khách của ta lại nói sau.
- Được.
Nói xong, hai người được Ngụy Cương dẫn đường, đi về hướng sảnh tiếp khách bên trong thành, dẫn tới người qua đường xung quanh đều ngừng chân lại quan sát.
Rất nhiều người trong số bọn họ, đều là đám người vừa chuyển tới thành Hoàng Sa, bởi vậy đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Lâm Hữu.
Cho nên khó tránh khỏi có chút tò mò, không nhịn được nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
Thậm chí có rất nhiều thiếu nữ mắt phiếm hoa đào, khuôn mặt xấu hổ nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu.
Đều nghe nói lãnh chúa thành Hoàng Sa trẻ tuổi đầy hứa hẹn, oai hùng bất phàm.
Hiện giờ vừa thấy, hình như người này càng thêm vĩ đại, cũng càng thêm tuấn lãng hơn những lời đồn.
Quan trọng nhất là hắn chưa có thê thiếp.
Nếu được hắn lấy làm vợ, không, dù là thiếp thất, phỏng chừng cũng có không ít người bằng lòng.
- Ngươi nói xem, một người như lãnh chúa đại nhân của chúng ta, trong tương lai sẽ cưới một người vợ như thế nào?
Một cư dân lãnh địa không nhịn được nhỏ giọng nói.
- Còn phải hỏi ư? Lãnh chúa đại nhân của chúng ta có thân phận gì chứ? Ít nhất cũng phải cưới cô gái xinh đẹp nhất trong công quốc.
- Cũng đúng cũng đúng, người bình thường đừng mơ được làm lãnh chúa phu nhân.
- Thôi đi, không phải ngày hôm qua ngươi mới nói sẽ cho con gái nhà mình làm nha hoàn bên người lãnh chúa đại nhân sao? Rõ ràng là đang mong ngóng một vị trí thiếp thất khiến lão Hoàng nhà các ngươi thăng chức nhanh hơn.
- Ngươi ngươi... Ngươi đừng ngậm máu phun người! Khi nào thì lão Hoàng ta nghĩ như vậy!
- Ha ha, ngươi xem lỗ tai ngươi đã đỏ rồi, còn nói không có.
- Cũng đúng cũng đúng, nếu con gái ngươi thành công, chắc chắn con gái ta cũng có thể làm được.
- Phi, lão đăng đầu (một cách nói của vùng Đông Bắc, chỉ người không đứng đắn)
thối tha, ngươi thật không biết xấu hổ, con gái ngươi mới mười sáu tuổi mà?
Nói xong, nhóm cư dân lãnh địa trên đường đều tự vạch trần suy nghĩ của nhau.
Quả thực thoạt nhìn cảnh tượng kia cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng lúc này Lâm Hữu đã đưa lão giả kia đi vào sảnh tiếp khách trong thành, bắt đầu trao đổi chuyện trò từ lâu rồi.
Không ai biết rốt cuộc mấy người Lâm Hữu đã thương lượng cái gì.
Chỉ biết là bọn họ vẫn mãi ở trong sảnh tiếp khách hồi lâu, sau đó lại đi dạo một vòng quanh lãnh địa, lúc này thái độ của lão giả kia với Lâm Hữu đã trực tiếp xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trở nên tất cung tất kính.
Biến hóa trước sau này thật to lớn, khiến cho Ngụy Cương đang chờ ở bên ngoài, cũng nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận