Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 807: Gặp Lại Kỷ Vân Sương

Giữa chiến khu nơi Lâm Hữu đứng và chiến trường, cách nhau một bức tường thành cao tới mấy chục mét, ngăn cách hoàn toàn hai bên.
Mà ở trong vòng tường thành, đó là căn cứ của chiến khu cao cấp, cũng đang được một màn hào quang thật lớn vây quanh.
Bên trong màn sáng đầy ắp người đến người đi, khắp nơi đều là lãnh chúa cấp chín đến từ các giới, cũng có một bộ phận nhỏ lãnh chúa cấp tám tự tin với thực lực của mình.
Bốn phía còn có rất nhiều kiến trúc cơ sở được trận pháp vờn quanh.
Ở lại nghỉ ngơi, tiếp tế tiếp viện dưỡng thương, bảo tồn, lưu trữ vật tư, truyền tống, báo cáo... Các loại công năng cơ bản đều có.
Có thể thành lập nên một nơi như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế, hiển nhiên là bút tích của nhóm Đại Đế.
Hơn nữa không giống với chiến trường trong ấn tượng của Lâm Hữu, lần này còn có rất nhiều tu luyện giả thế lực bản địa đi theo, chuyên môn phụ trách trợ giúp, các loại công việc hậu cần.
Một ít công tượng đại sư, dược tề sư trực tiếp thành lập các loại cửa hàng tiệm thợ rèn, tiệm dược tề ở phía trước, cung cấp trợ giúp cho nhóm lãnh chúa.
Hắn nhìn ra được, lần này nhóm Đại Đế thật sự nghiêm túc.
Đợi cho đến lúc toàn bộ lãnh chúa của tất cả giới vực tập kết xong, chỉ sợ cũng là thờii điểm tiến công Liên Minh Giới Vực.
Trước đó, hắn phải mau chóng quen thuộc nơi này, đứng vững gót chân trên chiến trường mới được.
Lâm Hữu nghĩ vậy, nên đi nhanh hơn, muốn quen thuộc hoàn cảnh bên trong chiến khu.
Điều khiến cho hắn cực kỳ ngoài ý muốn chính là, phía sau chiến khu, lại thiết lập trú điểm của mỗi một giới vực khác nhau, một đám doanh địa được quây lại bằng hàng rào làm bằng gỗ, thoạt nhìn hơi giống quân doanh cổ đại.
Lãnh chúa các giới không ngừng ra vào trong đó, thoáng trông vô cùng náo nhiệt.
- Nghe nói hôm nay Liên Minh Giới Vực bên kia lại có hành động, hình như đang tập kết lượng lớn nhân thủ.
- Tập kết nhân thủ? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn đánh qua đây?
- Đánh qua rất tốt mà, như vậy ta có thể giết thêm mấy tên kiếm điểm công huân.
- Bọn họ muốn tiến công phía sau chúng ta, chắc chắn phải đánh hạ chiến khu này trước, bằng không chỉ tốn công vô ích thôi.
Âm thanh mấy lãnh chúa bên cạnh nói chuyện phiếm, rõ ràng rơi vào trong tai Lâm Hữu, khiến cho hắn không khỏi ngừng chân lại một chút.
Theo như lời mấy lãnh chúa kia nói, trong mỗi một chiến khu đều có công năng bổ sung truyền tống lãnh chúa.
Muốn đánh vào giới vực đối phương, phải đánh hạ chiến khu trước, chặn lãnh chúa truyền tống mới được, nếu không sớm hay muộn cũng bị tiêu hao mà chết.
Xem ra Liên Minh Giới Vực bên kia cũng xem bọn họ bên này như cây đinh trong mắt.
Lâm Hữu không dám lãng phí thời gian, lập tức đi vào trú điểm của đại lục Nguyên Thủy.
- Lâm Hữu?
Vừa tiến vào trú điểm, đột nhiên Lâm Hữu bị một âm thanh gọi lại.
Hắn ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía âm thanh phát ra rồi trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Ở phía xa xa trên mảnh đất trống, bóng dáng diễm lệ mặc quần áo trắng bị những người tới tới lui lui khác che lấp, đang đứng từ xa xa nhìn hắn.
Cô như ánh trăng rơi trên tơ lụa, dịu dàng thanh tao lịch sự, yên tĩnh xinh đẹp dịu dàng.
- Là ngươi?
Lâm Hữu đứng yên tại chỗ, trong mắt tràn đầy ngoài ý muốn và cảm khái.
- Đã lâu không gặp.
Kỷ Vân Sương mỉm cười.
- Đúng vậy, thật lâu không gặp.
Ánh mắt Lâm Hữu bình thản, không ngạc nhiên, càng không có phản ứng quá kịch liệt, ngược lại như người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, lộ ra một nụ cười nhã nhặn.
Lúc này, Kỷ Vân Sương đã biến hóa rất nhiều so với lần cuối cùng hai người tách ra, cô càng thêm thành thục, cũng càng thêm chín chắn.
Cả người tản ra một thứ khí tức nội liễm, giống như bảo thạch đã được mài hết các góc cạnh ánh sáng ngọc vẫn như trước nhưng không còn quá chói mắt.
Đại khái vì cô thuộc hệ Thiên Sứ khiến trên người có thêm một cỗ khí tức thánh khiết nhu hòa đặc biệt.
- Không nghĩ tới sẽ gặp ngươi ở nơi này, gần đây sống cũng tàm tạm ha?
Hai người nhìn nhau cười, thực tự nhiên ung dung đi lại gần nhau, song song đi bên trên mảnh đất trống thuộc trụ sở.
- Cũng được, mấy ngày hôm trước ta đã đến nơi đây, còn ngươi?
- Ta ư? Vẫn như cũ thôi, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ.
Lâm Hữu nhún vai, trong lòng hơi hơi kinh ngạc.
Khó trách hắn không gặp cô ở khi lãnh chúa tập hợp lúc trước, hoá ra người ta đã tới từ lâu rồi.
Hơn nữa khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, lúc này Kỷ Vân Sương, đã đạt tới cấp chín giống hắn, hiển nhiên trong khoảng thời gian này cô cũng trải qua không ít chuyện.
Cho nên tự nhiên mà vậy.
Hai người vừa sánh vai đi dạo trong trụ sở vừa tán gẫu những chuyện mình trải qua gần đây.
Dáng vẻ nói nói cười cười kia lập tức khiến lãnh chúa Giới Nguyên Thủy bên cạnh ghé mắt nhìn.
- Gia hỏa kia là ai? Lại đi gần nữ võ thần như vậy.
- Nữ võ thần? Là cô gái Kỷ Vân Sương nằm trong trăm vị trí đầu trên bảng giết địch?
- Đúng, chính là cô ấy, nghe nói ngày hôm qua cô ấy một người một ngựa bức lui một tiểu đội cấp chín của Liên Minh Giới Vực, còn thành công giết hai tên, cuối cùng vẫn vì tiêu hao quá lớn mới rút đi.
- Moá nó, mạnh như vậy?
- Không phải đã nói cho tới bây giờ nữ võ thần vẫn không hành động cùng ai sao?
Nhóm lãnh chúa thấp giọng nghị luận, tất cả đều bị hai người Lâm Hữu và Kỷ Vân Sương hấp dẫn ánh mắt.
Mà đoạn đối thoại của bọn họ, cũng truyền vào trong tai Lâm Hữu không sót một chữ.
- Nhìn không ra, hiện giờ ngươi đã mạnh như vậy.
Lâm Hữu kinh ngạc nói.
- Chẳng qua là bọn họ nói quá sự thật mà thôi.
Âm thanh của Kỷ Vân Sương ẩn chứa bất đắc dĩ:
- Lúc đó, bên cạnh vừa vặn có một con ma thú lãnh chúa cấp chín giúp ta hấp dẫn hỏa lực, ta tổn thất rất nhiều binh chủng mới không dễ dàng bức lui bọn họ, lần này trở về, chính vì bổ sung binh chủng nghỉ ngơi hồi phục một chút.
- Thì ra là thế, vậy lần sau khi có cơ hội lại cùng nhau hợp tác đi.
Gần nửa năm thời gian, hắn vẫn rất hoài niệm quãng thời gian cùng nhau hợp tác giữa hai người lúc trước.
- Được.
Kỷ Vân Sương mỉm cười, con mắt cong thành trăng non.
Sau đó, cô lại hàn huyên với Lâm Hữu về một ít chuyện trên chiến trường giới vực, tiếp theo mới tạm biệt và lên đường rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận