Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 461: Nếu Về Sau Còn Có Cơ Hội Gặp Lại, Ta Sẽ Qua Phân Cao Thấp Với Ngươi!

Mỗi một đánh đều có thể va chạm cùng thiết quyền của Man Sơn làm nổ tung mảng lớn hoa lửa.
Cả đấu trường không ngừng chớp động ánh đao quyền ảnh, thanh thế như muốn nổ nứt ra.
Bành!
Bành!
Bành!!
Lại là mấy vòng giao phong qua đi.
Cuối cùng, Man Sơn vì thể lực hết chống đỡ nổi, đã bị một đao của Lâm Hữu đánh lui ra ngoài.
Sau đó hai người bọn họ như có ăn ý từ trước, đồng thời dừng tay, đứng giằng co hai đầu mảnh đất trống.
- Ta thua.
Man Sơn nhếch miệng cười, hào phóng thừa nhận mình đã bại lui.
- Cảm ơn.
Lâm Hữu nhẹ giọng nói nhỏ, đồng thời kín đáo thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nói thật, trận chiến đấu này hắn cũng không thoải mái.
Dù sao vẫn luôn thúc giục lực lượng quy tắc sử dụng bốn kỹ năng, với hắn cũng không phải gánh nặng nhỏ.
Nhưng hắn lại không hối hận, vì lần chiến đấu này, khiến cho hắn hiểu biết toàn diện hơn về bản thân mình, tâm trạng cũng sinh ra không ít biến hóa.
Nếu trước kia vẫn luôn áp chế mình, thì hiện giờ hắn tuyệt đối đã có sự thay đổi cực kỳ lớn.
- Ngươi hay lắm! Nói cho ta biết tên của ngươi!
Ánh mắt Man Sơn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu, giống như muốn nhớ kỹ bộ dạng của hắn.
- Lâm Hữu, đại lục Nguyên Thủy!
- Được, Man Sơn ta đã nhớ kỹ ngươi!
Man Sơn cười lớn một tiếng:
- Nếu về sau còn có cơ hội gặp lại, ta sẽ qua phân cao thấp với ngươi!
- Cứ mặc sức phóng ngựa qua.
Lâm Hữu liếm liếm đôi môi khô khốc:
- Nhưng lần sau gặp nữa, cũng không phải là chiến bại đơn giản như vậy.
- Ha ha, có dũng khí! Lần sau gặp lại!
Nói xong, đối phương cũng không dây dưa lằng nhằng, trực tiếp lựa chọn nhận thua, mang theo Kỳ Lân Lửa trên người đầy miệng vết thương truyền tống rời khỏi đấu trường.
Trong nháy mắt, trên sân bãi trụi lủi, chỉ còn lại một mình Lâm Hữu và Linh Tịch đang ngồi trên vai hắn.
Đám lãnh chúa chung quanh này vẫn luôn chú ý tới tình hình chiến đấu trong sân, tất cả đều sửng sốt, rơi vào giữa kinh ngạc thật sâu.
Man Sơn bá đạo vô cùng, lại bị đánh bại?
Hơn nữa bị đánh bại rõ ràng như thế?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều tưởng chính mình nhìn lầm rồi.
Ngay cả lãnh chúa của thế giới Nguyên Thủy bên này, sắc mặt cũng cực kỳ phong phú, nhất thời bọn họ cũng không biết nên biểu đạt tình cảm rung động trong lòng như thế nào, chớ đừng nói tới thế giới Nguyên Sát và thế giới Vô Vọng.
Một đám khó chịu giống như ăn phân, vì bên bọn họ vừa có mấy người bại trận.
Mà đại lục Nguyên Thủy lại liên tiếp báo cáo thắng lợi, ngay cả Tư Đồ Kiếm cũng chiến thắng Ngao Văn Vũ.
So sánh như vậy, thật giống như bọn họ tới đây chỉ để làm nền vậy.
- Làm sao có thể! Sao hắn có thể mạnh như vậy?
Trong đội ngũ của đại lục Vô Vọng, Lý Niên kinh hãi không hiểu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Hữu trong đấu trường.
Ở khi Man Sơn lên sân khấu, hắn đã cho rằng rốt cục mình cũng có thể nhìn thấy hình ảnh Lâm Hữu bị đánh bại thậm chí là bị đánh chết.
Ai ngờ kết quả lại là như vậy.
Tưởng tượng đến lúc trước hắn đã giao thủ với một tồn tại khủng bố như thế, hắn lại không nhịn được cảm thấy nghĩ mà sợ.
Thực hiển nhiên, lúc trước khi Lâm Hữu chiến đấu với hắn, người ta cũng không xuất toàn lực, mới khiến cho hắn may mắn nhặt về một cái mạng.
Mà mấy người bọn họ còn ân mưu đi vây sát đối phương, bây giờ ngẫm lại quả thực chính là một chuyện cười.
Loại lãnh chúa đạt tới trình độ này, muốn giết là có thể giết được ư?
- Xem ra chúng ta vẫn quá coi thường thực lực của gia hoả kia.
Dung nhan vốn kiều mỵ, tinh xảo của Tô Ngọc Kiều, giờ phút này, cơ hồ đã dồn chặt lại thành một khối.
Cô ta và Man Sơn cũng coi như có chút tình cảm cũ
Bàn về binh chủng, cô ta không kém nhưng bàn về thực lực binh chủng lãnh chúa, cô ta biết mình còn kém đối phương nhiều lắm.
Vậy mà Man Sơn với thực lực mạnh mẽ như thế cũng bị đánh bại.
Đủ để thấy lãnh chúa đại lục Nguyên Thủy này mạnh tới mức nào, ít nhất cũng phải xếp ngang hàng với lãnh chúa cấp bậc Nghiêm Liệt, Tư Đồ Kiếm.
Ầm vang!
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên.
Nơi sân bãi của Lâm Hữu bắt đầu chấn động kịch liệt.
Ngay sau đó, từng cây từng cây đại thụ, bụi cỏ đột ngột mọc lên từ mặt đất, trong từng đợt động tĩnh kịch liệt, một lần nữa địa hình nơi đây khôi phục lại bộ dáng rừng rậm.
- Còn có loại công năng này?
Vẻ mặt Lâm Hữu đầy ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng sau khi rừng rậm bốn phía rơi vào hủy hoại, hắn sẽ mất đi ưu thế hoàn cảnh.
Kết quả sân bãi này còn có công năng tự khôi phục, xem ra nếu sân bãi lọt vào phá hư quá lớn, nó sẽ tự động khôi phục lại, khiến cho hắn không nhịn được có chút vui sướng.
Lập tức, hắn mang theo Linh Tịch tiếp tục ẩn vào trong rừng, mượn cơ hội khôi phục.
Trong tình huống này, ưu thế khi hắn triệu hồi Linh Tịch đã được thể hiện, hai người có thể rất nhanh trị liệu thương tích.
Hơn nữa bản thân Linh Tịch còn có quầng sáng đẩy nhanh tốc độ khôi phục sức mạnh tự nhiên, cực kỳ có lợi trong hoàn cảnh xa luân chiến kiểu này.
Thế nhưng đám lãnh chúa vẫn luôn chú ý tới diễn biến của hắn trong đấu trường sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ thấy hắn vội vàng ẩn vào trong rừng, lập tức đã có không ít lãnh chúa động tâm.
Dù sao bọn họ đều chứng kiến rõ ràng trình độ kịch liệt của đại chiến vừa rồi, tuyệt đối không có một lãnh chúa nào chiến đấu kịch liệt như thế còn có thể bảo trì trạng thái toàn thịnh.
- Ta cảm thấy hắn nhất định đang phô trương thanh thế thôi, lúc này chính là khi hắn yếu ớt nhất.
- Đúng, ngươi xem vừa rồi hắn vội vã trốn vào bên trong rừng rậm như vậy, khẳng định là chột dạ.
- Cơ hội tốt! Mau qua bên đó kiếm điểm tích luỹ!
- Để cho ta tới!
Không bao lâu, đã có một lãnh chúa hệ Vong Linh lấm la lấm lét giành được quyền đi vào Truyền Tống Trận, trực tiếp truyền tống vào bên trong khu vực của Lâm Hữu.
Giống như người này đã khẳng định tình trạng hiện tại của Lâm Hữu là nỏ mạnh hết đà vậy, cho nên vừa vào sân, đối phương đã triệu hồi ra một tướng quân khô lâu lao thẳng vào trong rừng rậm, đảo mắt một cái đã biến mất không thấy.
- A ——
Không ngờ, chưa được bao lâu, từ bên trong rừng rậm truyền đến tiếng kêu thảm thiết của lãnh chúa Vong Linh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận