Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 1236: Vạn Giới Sụp Đổ, Khởi Đầu Mới

Không nghĩ tới nó lại vô chủ, hơn nữa còn có thể tiến hành dung hợp.
Xem ra thật giống như Ma Thiên nói, người Sáng Tạo thế giới này đã chết, mà thế giới do linh hồn hắn biến thành cũng đi vào con đường hủy diệt.
Chỉ cần dung hợp là có thể hoàn toàn quản lý và điều khiển quy tắc Vạn Giới.
Nói cách khác hắn có thể giải trừ hạn chế của toàn bộ sinh linh đại lục Vạn Giới, dẫn bọn hắn rời đi?
Mắt thấy bức tường Vạn Giới dần dần sụp đổ, càng ngày càng nhiều khí tức Hỗn Độn điên cuồng tràn vào, Lâm Hữu cũng không dám do dự nữa.
Hắn cắn răng một cái, trực tiếp lựa chọn ‘xác định’.
Thế mà để hắn không nghĩ tới chính là, quá trình dung hợp lại xuất hiện ngoài ý muốn.


Phát hiện kí chủ đã lưu giữ hạch tâm thế giới, dung hợp thất bại.



Hiện tại đổi thành dung hợp song sinh... Dung hợp thành công.



Các hạng công năng xảy ra thay đổi, bởi vì quy tắc ảnh hưởng tạm thời không cách nào xem xét, mời tiến về Thế Giới Chủ xem xét.

...
...
Dung hợp thất bại?
Dung hợp song sinh?
Cái tình huống này là như thế nào??
Vẻ mặt Lâm Hữu tràn đầy khó hiểu, chữ nhắc nhở phía trên hắn đều đọc được, nhưng sau khi tập hợp lại thành một câu lại hoàn toàn không hiểu có ý gì.
Chỉ tiếc căn bản không cho hắn có nhiều cơ hội suy nghĩ.
Khi quá trình dung hợp vừa mới hoàn thành, đại lục Vạn Giới không có hạch tâm thế giới chèo chống, lại đột nhiên vang lên một tiếng ầm vang, toàn bộ bức tường quy tắc bốn phía bị phá nát, cũng đại biểu cho lực lượng linh hồn người Sáng Thế sụp đổ.
Mãnh liệt Hỗn Độn khí tức giống như vỡ đê như thủy triều, điên cuồng tràn vào mỗi cái giới vực, thôn phệ lấy toàn bộ sinh linh linh hồn lực lượng, đem bọn hắn dị biến thành từng cái ma vật.
Cùng lúc đó, trận pháp ở trung tâm vị diện Ma Thú sáng lên ánh sáng ngút trời, xông phá bức tường Vạn Giới, thẳng tắp xuyên qua Hỗn Độn trong bốn phía hư không.
Mà trong cánh cửa không gian, cũng dần dần vặn vẹo biến thành một con đường, không biết thông hướng đến nơi nào.
Lâm Hữu không do dự, lập tức nói với nhóm Đại Đế:
- Ta sẽ chuyển dời tất cả mọi người trên các giới vực đến trên đại lục mới, là đi hay ở, chính các ngươi đưa ra quyết định, cơ hội chỉ có lần này.
- Có thể dời đi?
Tất cả mọi người vừa nghe đến có thể được cứu, nhóm Đại Đế nhất thời mừng rỡ không thôi.
Mắt thấy đại lục Vạn Giới hoàn toàn sụp đổ, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lần lượt làm ra quyết định, hơn tám phần người đều nhất quyết đi về hướng con đường Thông Thiên.
- Ta chờ mấy ngàn năm, chính là vì chờ cơ hội này, đương nhiên muốn đi ra phương trời rộng lớn hơn nhìn một chút.
- Nói không sai, ta đã chán ghét sinh sống ở thế giới này, mặc dù thịt nát xương tan, cũng muốn đi tới một lần!
- Đi! Đi xem thử cái gọi là Thượng giới!
- Ha ha, lần này nhất định phải đánh chết đám người đầu chó kia!
Nói xong, nguyên một đám biến mất ở trong đường hầm.
Mà còn lại hơn mười vị Đại Đế, thì lại lạnh nhạt không quan tâm, lựa chọn vĩnh viễn ở lại vùng không gian này đến cuối đời.
- Chờ chúng ta một chút!
Đột nhiên, vài tiếng hô hoán vang lên.
Bên ngoài vị diện Ma Thú, mấy bóng dáng nhanh chóng chạy đến, mấy cái thuấn di đã xuất hiện ở bên ngoài cánh cửa.
Một người trong đó, rõ ràng là Đại Đế Thánh Diệu Lâm Hữu tưởng đã bỏ mình.
- Tiểu tử Lâm Hữu, người bên trong giới vực thì giao cho ngươi, nếu như có cơ hội, gặp lại ở thế giới kia!
Đại Đế Thánh Diệu hô hô một tiếng với Lâm Hữu, cũng không có dừng lại, một đầu đâm vào bên trong con đường Thông Thiên.
Trên mặt Lâm Hữu xuất hiện ý cười, tâm niệm nhất động, di chuyển toàn bộ sinh linh trên đại lục Vạn Giới đến trong đại lục trung tâm vũ trụ Bản Nguyên kia.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, cũng đi vào con đường Thông Thiên đang dần dần đóng lại, biến mất không thấy gì nữa.
……….
Chùm sáng sáng lên.
Lâm Hữu xuất hiện ở trong một không gian trắng xoá.
Mà chỗ hắn đang đứng rõ ràng là một con đường thật dài màu vàng, nó liên tục kéo dài đến tận cùng thế giới, không biết thông đến nơi nào.
Chẳng lẽ đây chính là con đường Thông Thiên đi đến thế giới trong truyền thuyết kia à?
Lâm Hữu cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt hắn không ngừng đánh giá xung quanh.
Nhưng hắn lại không phát hiện bóng dáng của một Đại Đế nào trong này, xem ra sau khi tiến vào trong này, con đường của mỗi người đều sẽ khác nhau, hoặc nói là khảo nghiệm khác nhau.
- Hả?
Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Hữu xuyên qua vách tường của thông đạo nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc.
Chỉ thấy ở trung tâm một mảnh hư không hỗn độn, cũng chính là con đường hắn đang đứng có một không gian độc lập đang nhanh chóng đổ sụp, nơi đó đang cách hắn càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng nhỏ.
Giống như hình tượng Vạn Giới sắp hủy diệt.
Không đúng, hình như không gian kia chính là đại lục Vạn Giới!
Lâm Hữu cực kỳ kinh ngạc, lúc này hắn mới phát hiện mình đã vô tình rời khỏi trói buộc của quy tắc Vạn Giới, đi vào trong một mảnh hư không hỗn độn.
Mà con đường duy nhất trước mắt hắn chính là con đường Thông Thiên.
- Thế giới của Chủ Thần à?
Lâm Hữu thì thầm tự nói, thu hồi ánh mắt nhìn về phía cuối thông đạo.
Sau khi hắn hít sâu một hơi, cũng bắt đầu chậm rãi bước đi về phía trước trên con đường Thông Thiên.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng hít thở và tiếng bước chân của hắn ra thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác.
Lúc này, hắn thật giống như một lữ nhân cô độc bước đi trong sa mạc, không biết phía trước sẽ có thứ gì đang chờ hắn.
Nhưng đường lui đã đứt, vì rời khỏi nơi này, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi tới, cũng dần dần bỏ lại đại lục Vạn Giới đang sụp đổ đằng sau.
Mà đi lần này, hắn đã đi gần ba ngày.
Ròng rã ba ngày, tất cả hoàn cảnh trước mắt Lâm Hữu đều chưa từng thay đổi, chỉ có một mảnh trắng xóa và hư không vô tận bên ngoài thông đạo.
Thậm chí ngay cả các loại giao diện thông tin và Bản Nguyên Vũ Trụ cũng bị khóa lại, không có cách nào xem xét, cũng không cách nào triệu hoán binh chủng của mình.
Duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Pháp Tắc Thời Gian.
Thật giống như thân ở trong một mảnh hư vô, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận