Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 510: Xông Lên! Giết Sạch Đám Ma Thú Cho Ta!

Hơn nữa thứ này khác với Huyền Ngưu Tâm Giáp.
Ngà Voi Băng Trụy này không có 10% giảm thương tổn nhưng lại có 10% giảm tốc độ, cộng thêm tính năng chống cự công kích loại tinh thần đến từ đầu thương thủy tinh, có thể nói là bao gồm nhiều mặt công thủ.
Tuyệt đối là cực phẩm bên trong trang bị cấp mười!
Quả nhiên trong vương quốc Người Lùn tàng long ngọa hổ.
Ngoại trừ Mạch Cách n, vẫn còn Người Lùn có thể tạo ra trang bị mạnh mẽ thế này, hắn đi một chuyến đúng là vớ bở.
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu không chút do dự, trực tiếp đeo vòng cổ lên, lại dùng quần áo che giấu kỹ càng.
Sau đó hắn vẫy tay một cái, một mảnh lá cây ngưng tụ, bốn phía bao trùm tầng một màu băng lam, bắn nhanh về phía bàn gỗ đối diện.
- Ba!
Lá cây xuyên thấu cái bàn, nhập vào trong đó.
Tầng một băng sương cũng xuất hiện trên chỗ hổng, đóng băng nửa cái bàn.
Hiệu quả chiêu này tương tự với oản đậu của Xạ Thủ Hàn Băng.
Nhưng tất cả công kích của hắn đều mang theo hiệu quả đóng băng, khiến cho tốc độ của địch nhân giảm xuống 10%, cộng cả mảnh vỡ Thần Cách chính là 12%.
Trang bị tốt!
- Lâm Hữu, ngươi có thể vận dụng lực lượng quy tắc?
Mạch Cách n ở bên cạnh kinh ngạc nói.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Hữu ra tay, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Lâm Hữu cũng không có gì cần giấu giếm đối phương, hắn gật đầu nói:
- Ừm, dùng được một chút, nhưng ngươi đừng nói cho những người khác.
- Yên tâm đi, loại chuyện này dù ngươi bảo ta nói, ta cũng lười.
Mạch Cách n bĩu môi.
Hắn thích nhất chính là rèn, nào có hứng thú với mấy thứ này.
Mà đó cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Hữu lại yên tâm như vậy.

Cứ như vậy, Lâm Hữu lại ở trong đại sảnh hàn huyên hồi lâu, sau đó hắn được một đội Người Lùn hộ tống rời khỏi trụ sở.
Mạch Cách n không trực tiếp rời đi với Lâm Hữu.
Bởi vì thân phận hiện giờ của hắn cực kỳ mẫn cảm, nếu tùy tiện đi cùng Lâm Hữu, thực dễ dàng bị người khác nhìn chằm chằm, gây bất lợi cho Lâm Hữu.
Cho nên chỉ có thể chờ Truyền Tống Trận thành lập xong lại tính.
Chuyện này cũng khiến Lâm Hữu càng thêm khắc sâu nhận thức mình quá nhỏ yếu, rõ ràng có quan hệ với vương quốc Người Lùn nhưng cũng phải giữ bí mật tiến hành.
Cũng rất nghẹn khuất, cũng thực bất đắc dĩ.
Cũng bởi thực lực của hắn quá yếu.
- Xem ra cần phải tăng lên thực lực mới được.
Lâm Hữu nỉ non tự nói, cưỡi Rồng Yêu Vương, mang theo một đội Người Lùn cũng cưỡi phi hành tọa kỵ rời khỏi trụ sở, bay về hướng quần đảo trôi nổi.
Những Người Lùn này đều là thuộc hạ được Lôi Khẳng phái ra cùng hắn quay về lãnh địa thành lập Truyền Tống Trận.
Nghe nói thành lập Truyền Tống Trận siêu cự ly xa cần rất nhiều tài nguyên và thời gian, cho nên nhiều phái một ít người lùn đi tới.
Cả đội ngũ chậm rãi xẹt qua trời cao, hấp dẫn tất cả ánh mắt người đi đường bên dưới.
Nhưng vì tốc độ phi hành của bọn họ rất nhanh, trong chớp mắt, không gây ra quá nhiều xôn xao.
Rất nhanh, đội ngũ đã đến bên trên quần đảo trôi nổi.
Dưới tinh thần liên hệ với Lâm Hữu, hắn thông qua công năng truyền tống đưa một đám Người Lùn tới bên trong lãnh địa của mình.
Bộ tộc Người Lùn bắt đầu giữa thành lập Truyền Tống Trận ở dãy núi bên ngoài thành Hoàng Sa.
…………..
- Lãnh chúa đại nhân, ngài đã trở lại?
Lâm Hữu vừa rời khỏi lãnh địa, đã đụng phải Tiết Trường Quý đang sắp xếp kiến thiết giữa rừng rậm.
Trong mơ hồ, còn có thể nghe được từng đợt tiếng thú rống và tiếng la hét, từ phương hướng sa mạc truyền vào bên trong rừng rậm.
- Làm sao vậy? Bên kia sao lại có tranh cãi ầm ĩ như vậy?
Lâm Hữu hỏi.
- Là bên trong sa mạc đã xảy ra thú triều, không ít ma thú cấp sáu, cấp bảy từ ở chỗ sâu chạy ra ngoài, Ngụy thống lĩnh đã dẫn người qua bên đó.
Tiết Trường Quý cung kính đáp.
- Thú triều?
Ánh mắt Lâm Hữu vừa động.
- Đúng, gần đây ma thú trong sa mạc càng ngày càng nhiều, cho nên thường xuyên tạo thành thú triều chạy ra bên ngoài, nhưng lãnh chúa đại nhân yên tâm, chuyện này một mình Ngụy thống lĩnh có thể xử lý thỏa đáng.
- Vậy ư? Vậy được, ta đi qua nhìn.
Sau khi Lâm Hữu nói cho Tiết Trường Quý nghe về chuyện tộc Người Lùn xây dựng Truyền Tống Trận, hắn trực tiếp cưỡi Rồng Yêu Vương bay khỏi rừng rậm, chạy tới phương hướng sa mạc.
Quả nhiên,, chỉ chốc lát sau hắn đã nhìn thấy mảng lớn ma thú tràn ra rồi điên cuồng hội tụ về lãnh địa bọn họ, tiếp theo va chạm vào phòng tuyến của đội ngũ thành Hoàng Sa, cuối cùng diễn biến thành chiến đấu kịch liệt bên ngoài rừng rậm.
- Giết!
- Xông lên! Giết sạch đám ma thú cho ta!
Bên ngoài phòng tuyến, Ngụy Cương dẫn đội ngũ chém giết kịch liệt với ma thú, trảm chết từng con từng con ma thú xông tới phòng tuyến.
Lúc này, hắn đã đột phá đến cấp bảy, được trang bị cấp tám tăng phúc, có thể nói là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, đao pháp tới lui lưu loát.
Nơi tầm mắt Lâm Hữu quét tới, tất cả đều là mảng lớn ma thú xông tới và tu luyện giả ngăn cản, tiếng la giết, tiếng rống giận dữ nối liền một mảnh.
Có rất nhiều người có mặt ở đây đều là tu luyện giả tán nhân vừa đến thành Hoàng Sa, một đám đều hưng phấn săn giết, thu thập tài nguyên.
Dù sao, đây chính là cơ hội hiếm có.
Lâm Hữu ngược lại không nghĩ tới.
Trong lúc không chú ý tới, vậy mà cư dân bên trong lãnh địa đã có thể tự phát tạo thành hàng phòng thủ, chống đỡ kẻ thù bên ngoài, bảo vệ lãnh địa an toàn rồi.
Chuyện này cũng khiến hắn thoải mái hơn không ít, không cần tiếp tục lo lắng về vấn đề phòng thủ, cũng không cần suy nghĩ tới chuyện mình phải tự nhúng tay vào.
Mắt thấy thú triều bị đám người kia thoải mái ngăn cản, không có gì nguy hiểm.
Hắn cũng không quấy rầy bọn họ chiến đấu, chỉ lệnh cho Rồng Yêu Vương xoay người rời đi, trực tiếp bay đến bên trong bộ tộc người lùn, báo lại chuyện của Mạch Cách n cho bọn họ.
Ngay khi những người này biết được Mạch Cách n trở thành Quốc Vương vương quốc Người Lùn, còn chuẩn bị thành lập Truyền Tống Trận ở nơi đây, tộc nhân của Mạch Cách n đã khiếp sợ không thôi, thậm chí còn ồ lên một mảnh.
Nhưng phần nhiều vẫn là kích động, nhất là cha của Mạch Cách n, lão lập tức lệ nóng doanh tròng, thốt lên tổ tiên phù hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận