Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 443: Chẳng Lẽ Là Thuộc Tính Ẩn?

- Lý Niên, sao lại bị thương nặng như vậy?
Tô Ngọc Kiều kinh hoàng hỏi.
- Không phải lúc chạy trốn vẫn còn bình thường ư?
Lãnh chúa hệ Thiên Sứ vội vàng triệu hồi binh chủng, tiến hành trị liệu cho đối phương.
- Đừng nói nữa.
Lý Niên cố nén đau nhức, cắn răng lấy thuốc chữa thương từ trong không gian cá nhân ra sử dụng:
- Chúng ta vẫn quá coi thường tiểu tử kia, hắn còn cất giấu thủ đoạn công kích lợi hại như vậy.
- Ý của ngươi là vết thương này do tiểu tử kia để lại cho ngươi?
Trong lòng lãnh chúa hệ Thiên Sứ cả kinh, hắn và Tô Ngọc Kiều liếc nhìn nhau.
Bọn họ còn cho rằng người ra tay chính là Nghiêm Liệt hoặc Tư Đồ Kiếm.
Ai ngờ đâu kẻ đó lại là tiểu tử bọn họ không coi trọng nhất?
Phải biết rằng, dù là bọn họ, cũng không dễ dàng khiến Lý Niên bị thương nặng được.
Huống chi còn là Lý Niên một lòng muốn chạy trốn!
Lý Niên đã chạy trốn mà vẫn bị thương tổn như thế, có thể hiểu thủ đoạn của đối phương khủng bố ra sao.
- Xem ra chúng ta đã xem thường hắn rồi.
- Ngay cả ngươi cũng không cản được công kích của hắn, tiểu tử Trương Hằng kia bị bại không oan.
Sắc mặt hai người trở nên ngưng trọng, đại lục Nguyên Thủy xuất hiện một lãnh chúa có thực lực mạnh như vậy, cũng không phải là tin tức tốt với bọn họ.
- Tóm lại vẫn nên quay về điều tra thân phận của đối phương trước lại nói sau.
Lý Niên đưa tay đỡ đùi, nhe răng trợn mắt, chỉ có một mình hắn biết, công kích kia biến thái tới cỡ nào.
Đến tận bây giờ, trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn hình ảnh tia sáng màu lửa đỏ ấy xuyên thấu mặt đất, khiến cho hắn rơi vào sâu bên trong cảm giác nghĩ mà sợ.
Sau khi Lý Niên đơn giản trị liệu thương tích và băng bó, hắn được hai người kia nâng lên đi về hướng cửa vào vị diện, phỏng chừng mấy ngày kế tiếp là hắn không thể tiếp tục đến chủ vị diện Ma Thú tranh đoạt bảo vật.
Mà theo bọn họ rời khỏi, tin tức tiểu đội Ma Nữ Yêu Mỵ chiến bại trở về, cũng như một cơn gió lớn thổi khắp phạm vi cửa vào bí cảnh, lại khiến cho đám đông mảng lớn ồ lên.
- Ngay cả đám Tô Ngọc Kiều cũng bị đánh bại? Điều này sao có thể!
- Ba người bọn họ đều là lãnh chúa cấp bảy hàng đầu, rốt cuộc là ai lợi hại như vậy? Bọn họ ra tay cũng không làm gì nổi?
- Chẳng lẽ bị lãnh chúa cấp cao phục kích?
- Theo ta nghe nói, hình như bọn họ muốn đi giải quyết người làm Trương Hằng bị thương nặng.
- Này... Chẳng lẽ là mấy yêu nghiệt của giới vực khác?
- Không thể nào?
- Sao lại không thể nào? Ngoại trừ bọn họ, còn ai có thể dồn ép đám Tô Ngọc Kiều đến loại trình độ này?
- Hình như cũng đúng...
Nhóm lãnh chúa bàn tán xôn xao, đều đang suy đoán xem rốt cuộc là ai mà lợi hại như vậy, lại khiến cho Tô Ngọc Kiều có danh hiệu Ma Nữ Yêu Mỵ và đám Lý Niên ăn thiệt thòi nhiều như vậy?
Quả thực không dám tưởng tượng!
………..
Đại lục Vô Vọng chấn động, cũng chẳng tạo thành chút ảnh hưởng nào với Lâm Hữu.
Lúc này, hắn đã sớm xẹt qua mảng lớn núi rừng, đi vào nơi càng sâu hơn trong chủ vị diện Ma Thú, đó là một mảnh sa mạc mênh mông vô bờ.
Sở dĩ Lâm Hữu lựa chọn nơi này, cũng không phải hắn muốn khiêu chiến năng lực sinh tồn của binh chủng thực vật.
Mà là toàn bộ địa hình quanh đây đều là sa mạc!
Hắn phát hiện, bắt đầu từ khu vực cách cửa vào vị diện chừng 500 km, định hình xung quanh bắt đầu chuyển biến dần về hướng sa mạc hóa, giống như cả khu vực bên ngoài đã hình thành nên một mảnh sa mạc vậy, bởi vì tự vị trí của hắn kéo dài mãi tới khu vực của hai giới vực khác, mãi cho đến cuối tầm mắt vẫn là sa mạc.
Thế nên muốn tiếp tục xâm nhập, nhất định phải xuyên qua khu vực sa mạc.
Trong mơ hồ, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy đội bóng người đang chiến đấu cùng ma thú trong sa mạc, chỉ không biết là lãnh chúa cấp mấy mà thôi.
Mà ở trên bầu trời sa mạc, càng có đầy đủ các loại cơn lốc gió xoáy, cuốn một mảnh cát vàng lên trời cao.
Lâm Hữu không dám tự đại, hắn lập tức lệnh cho Rồng Yêu Vương rớt xuống biên giới sa mạc.
Sau đó, hắn triệu hồi ra một bộ phận thực vật phòng thân.
Vốn dĩ ngay từ đầu hắn cũng không tính toán vào nơi sâu như vậy.
Nhưng sau khi hắn dạo qua một vòng khu vực bên ngoài, đã phát hiện cơ hồ tất cả ma thú trong phạm vi đều đã bị lãnh chúa các giới vực dũng mãnh vào quét sạch rồi, cả lông cũng không còn lấy một cọng.
Hơn nữa đứng ở khu vực bên ngoài, tỷ lệ gặp được lãnh chúa khác cũng gia tăng thật lớn.
Một, hai người còn tốt. Lỡ như gặp được năm, sáu thậm chí là mười mấy người, sẽ rất phiền toái. Căn bản không thể chuyên tâm săn giết ma thú.
- Đi thôi, vào trước nhìn.
Lâm Hữu ngồi lên nhánh cây trên đỉnh đầu Thanh Cương, xuất phát đi thẳng vào sa mạc.
Loại địa hình khô hanh này rất dễ dàng xuất hiện nơi có cát chảy, dùng thân thể khổng lồ của Thanh Cương chạy đi là thích hợp nhất, không cần lo lắng sẽ rơi xuống quá sâu.
Trên bầu trời, hắn giao cho thực vật rồng phụ trách điều tra, trên lưng nó còn chở theo Nấm Yêu Vương, đã chuẩn bị sẵn sàng trợ giúp bất cứ lúc nào.
Điều khiến Lâm Hữu ngoài ý muốn chính là trong loại hoàn cảnh khô hanh ác liệt mà thực vật không hề thoải mái này, binh chủng Xương Rồng Tròn của hắn lại sinh động lạ thường, dường như chúng nó chẳng bị hoàn cảnh ảnh hưởng chút nào.
Thậm chí liên quan tới loại địa hình này, thuộc tính của chúng nó còn cao hơn 5% so với bình thường và có thể tự do đi tới đi lui.
- Chẳng lẽ là thuộc tính ẩn?
Ánh mắt Lâm Hữu tỏa sáng.
Hắn cũng biết tới thường thức là loại sinh vật như Xương Rồng Tròn hoàn toàn có thể sinh trưởng trong điều kiện thời tiết này.
Hắn chỉ không nghĩ tới nó còn có thêm hiệu quả ngoài định mức như vậy.
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lập tức triệu hồi tất cả hơn hai mươi binh chủng Xương Rồng Tròn từ trong lãnh địa ra ngoài này, xem xét thử.
Quả nhiên thuộc tính đều tăng lên, tuy không nhiều lắm, nhưng đã là ưu thế lớn so với đám thực vật khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận