Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 414: Tư Đồ Kiếm

Trên quảng trường trôi nổi, tất cả lãnh chúa đều dừng lại động tác, khiếp sợ nhìn hai người đột nhiên xuất hiện.
Tuy thực lực của hai người chỉ có cấp bảy nhưng lại khiến đám lãnh chúa cấp tám ở trong này, đều không nhịn được sinh ra ba phần dè chừng.
Bởi vì thực lực của hai người này rất mạnh, kể cả xét bên trong lãnh chúa cấp bảy của đại lục Nguyên Thuỷ, cũng có thể bước vào trong mười người đứng đầu!
Gặp phải lãnh chúa cấp tám bình thường, cũng có thể chiến một trận!
- Làm sao hai người bọn họ lại đồng thời xuất hiện ở trong này?
- Chẳng lẽ có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra?
- Nghe nói Tư Đồ Kiếm là con trai độc nhất của Đại Đế Đại Diễn, theo lý thuyết chắc là không thiếu tài nguyên mới đúng.
- Cả Nghiêm Liệt cũng vậy, lần trước hắn xông vào chiến trường vạn giới giết tới bảy vào bảy ra (cụm từ này xuất xứ từ bảy lần xông vào trận địa của địch lại bảy lần chạy thoát rời đi của Triệu Vân trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, ý chỉ hành động gan dạ, dũng mãnh, hiếm người sánh nổi), cướp được không ít bảo vật.
- Moá nó! Mạnh như vậy? Đó chính là chiến trường cấp bảy nha!
Nhóm lãnh chúa đang âm thầm bàn tán xôn xao, kinh hô không ngừng.
Lại không biết, sau khi Tư Đồ Kiếm nghe được những lời bọn họ nói, vẻ mặt hắn dần dần lạnh xuống. Dường như hắn không thích người khác gọi hắn là con trai của Đại Đế.
Hắn khẽ hừ lạnh, ngay lập tức vài đạo bóng đen “Sưu” một tiếng, lấy hắn làm trung tâm bắn nhanh ra.
Đám lãnh chúa lãnh chúa đang mải bàn tán, thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, trên cổ đột nhiên tê rần, bị cắt thành một khe hở.
Nhóm lãnh chúa kia quá sợ hãi, vội vàng đưa tay che cổ, lại phát hiện miệng vết thương kia rất nông, không gây trí mạng.
Sau khi công kích qua đi, rốt cục bóng đen này cũng lộ thân hình.
Rõ ràng là mấy con Đường Lang Huyễn Ảnh đã đạt tới cấp tám!
Hình thể chỉ có kích thước bằng một bàn tay thôi!
Nhìn thấy chúng nó, nhóm lãnh chúa kia không dám nói thêm gì nữa, một đám đều ngậm chặt miệng, vẻ mặt đầy kinh hoàng.
Nếu hồi nãy Tư Đồ Kiếm ra tay tàn độc, chắc chắn vết thương trên cổ bọn họ không chỉ nhẹ nhàng thế này đâu.
Thực hiển nhiên, đây là Tư Đồ Kiếm đang cảnh cáo bọn họ!
Thế nhưng, cảnh cáo này dường như vô dụng với Nghiêm Liệt bên cạnh hắn.
Nghiêm Liệt kia thấy Tư Đồ Kiếm triệu hồi Đường Lang, lập tức không chút nể mặt cười ha hả nói:
- Tư Đồ Kiếm, quả nhiên ngươi vẫn giống như trước đây, là kẻ nhỏ nhen như vậy.
- Làm sao? Muốn ra tay ư?
Tư Đồ Kiếm lạnh lùng nói.
- Ra tay thì ra tay, chẳng lẽ ta sợ ngươi sao?
Nghiêm Liệt nhướng mày, không cam lòng yếu thế, thậm chí hắn còn vẫy tay một cái, triệu hồi mấy Thú Nhân Man Hoang cấp tám ra.
Đám Thú Nhân Man Hoang này không hề giống chủng loại thú nhân khác.
Bọn chúng không chỉ có hình thể cao lớn, trên người còn được lắp ráp một bộ trang bị hoàn mỹ, từ đầu đến chân, cơ hồ trang bị đến tận răng, trên vai lại khiêng một cây búa lớn hai lưỡi, từ xa xa cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức huyết sát đập thẳng vào mặt.
Trong mắt Tư Đồ Kiếm hiện lên một tia ngưng trọng, hắn liếc mắt nhìn Nghiêm Liệt một cái thật sâu, sau đó vẫn chỉ hừ lạnh một tiếng.
- Ta tới nơi này vì vượt ải bí cảnh có độ khó cao nhất, chứ không phải tới đánh với ngươi.
Nói xong, hắn mang theo binh chủng côn trùng của mình đi vào bên trong Cánh Cửa Bí Cảnh.
Nghiêm Liệt thấy vậy, lập tức nhếch miệng cười:
- Nhát chết, ngươi như vậy cũng muốn vượt ải bí cảnh có độ khó cao nhất? Đừng lãng phí thời gian nữa, Nghiêm Liệt ta chắc chắn lấy được ban thưởng đó rồi!
Hắn vừa dứt lời, cũng lập tức đi vào bên trong Cánh Cửa Bí Cảnh và biến mất không thấy.
Chỉ để lại đám người đang bàn tán xôn xao.

Bên kia, trong một mảnh mỏ quặng chất đầy đá vụn, ở tầng ba Tháp Tội Vực.
- Phanh!
Một tiếng vang trầm, quanh quẩn khắp nơi.
Ánh mắt Lâm Hữu ngưng tụ lại, hắn nhìn từng con ma thú nham thạch cuối cùng ngã xuống, tới lúc này mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giống như những gì hắn suy đoán, quả nhiên hoàn cảnh tầng thứ ba của Tháp Tội Vực này khác hoàn toàn hai tầng trước, nó là một mảnh mỏ quặng bị bỏ hoang.
Hơn nữa ma thú xuất hiện cũng không giống trước kia. Chính là Ma Thú Nham Thạch hệ nguyên tố, phòng ngự cao tới dọa người, còn có kỹ năng phòng ngự.
Nếu không phải công kích của Xạ Thủ Hỏa Diễm trong tay hắn có kèm thuộc tính phá giáp, cộng thêm một đám binh chủng vương tộc mạnh mẽ xông vào, chỉ sợ khó mà đối phó nổi đám ma thú kia.
Nhưng cũng bởi nhờ vượt qua tầng không gian thứ ba này, rốt cục hắn cũng xác định được suy đoán trong lòng.
Đó chính là mỗi một tầng trong Tháp Tội Vực, đều đại biểu cho một loại hình ma thú!
Ba tầng đầu hắn đã gặp phải các loại Vong Linh, loại hình giống người và nguyên tố.
Nói cách khác, những tầng sau, hắn sẽ tiếp tục gặp phải bảy loại ma thú bao gồm: Thiên Sứ, Ác Ma, Nhân Hình, Dã Thú, Côn Trùng, Thực Vật, Máy Móc.
Ước chừng tòa tháp này có tới mười tầng!
Quá biến thái!
Nếu không phải binh chủng hệ Thực Vật của hắn có năng lực khôi phục kinh người, chỉ sợ đi được nửa đường đã tổn thất thảm trọng, khó có thể tiếp tục đi xuống.
Càng đừng nói lãnh chúa cấp bảy khác, phỏng chừng hai ải đầu tiên còn không qua nổi.
Thế nhưng tại sao chỉ hơn kém nhau có một điểm mà độ khó lại chênh lệch lớn như vậy?
Lâm Hữu nghĩ mãi mà không rõ.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, đằng sau bí cảnh có độ khó cao thế này, chắc chắn sẽ cất giấu ban thưởng cực kỳ dày hoặc tỷ lệ xuất hiện bảo vật cực cao.
Dù không như thế, mỗi một tầng kia cũng có thể đạt được chừng 500 ngàn ma năng, có thể cho Đại Pháo luyện cấp, kiểu gì cũng không thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Hữu lập tức nóng cháy lên, hắn nghỉ ngơi một đoạn thời gian trong không gian tầng ba, chờ nhóm thực vật đều khôi phục lại, sau đó trực tiếp bước vào Truyền Tống Trận, truyền tống đến tầng bốn.
Quả nhiên không ngoài dự kiến của hắn, bên trong tầng bốn, là một mảnh hoang mạc mênh mông vô bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận