Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 591: Nhận Được Mảnh Vỡ Thần Cách Thứ Ba

Ở thời khắc sau cùng, Mễ Già Nhĩ tộc Thiên Sứ thu lại hai cánh, sắc mặt hắn bình tĩnh đánh giá Lâm Hữu.
Không giống những người khác, ánh mắt hắn nhìn Lâm Hữu không mang theo chút hận thù nào, nếu có chỉ là đặt Lâm Hữu thành nhân vật với mình, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ngươi là người đầu tiên, khiến cho ta nếm thử mùi vị thất bại, ta rất chờ mong lần sau chúng ta gặp lại.
Lời nói vừa rơi xuống, trên người hắn cũng sáng lên một chùm sáng trắng, biến mất tại chỗ.
Từ đó, chiến đấu chấm dứt.
Một màn này cũng khiến trong ngoài chiến trường yên tĩnh trong nháy mắt.
Tất cả lãnh chúa trận doanh Bá Vương đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn hai tay của mình mình và chiến trường trống rỗng bên cạnh.
- Chúng ta... Thắng?
Có người không nhịn được nỉ non lên tiếng, có chút không thể tin nổi.
Vừa rồi chiến đấu quá mức kịch liệt, thế nên đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa bình tĩnh trở lại.
Nhưng sau khi lấy lại tinh thần, trên mặt không hẹn mà cùng xuất hiện biểu cảm mừng rỡ như điên.
- Thắng, chúng ta thật sự thắng rồi!
- Ha ha ha, thật tốt quá! Là chúng ta thắng!
- Khen thưởng cuối cùng là của chúng ta!
- Sướng! Thật sự quá sung sướng!
- Thật muốn nhìn sắc mặt của mấy kẻ mắt chó nhìn người thấp hồi nãy, ha ha.
Nhóm lãnh chúa kích động đến khuôn mặt đỏ bừng.
Không chỉ vì khen thưởng cuối cùng, mà còn vì mình đã hung hăng xả ra một ngụm ác khí.
Xem về sau đám gia hoả kia còn dám cười nhạo bọn họ hay không?
Vừa rồi ngươi rất kiêu ngạo?
Nhưng đến cuối cùng còn không phải thua trên tay ta rồi xám xịt rời đi ư?
Cũng vào lúc này, bọn họ không nhịn được nhớ tới một câu Lâm Hữu từng nói trước khi trận chiến bắt đầu. Hắn nói bọn họ nhất định sẽ thắng. Ánh mắt bọn họ không khỏi rơi xuống trên người Lâm Hữu ở phía xa xa, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Người đàn ông thần kỳ này, thật sự đã mang đến thắng lợi cho bọn họ.
Dù bọn họ không quá xác định.
Nhưng mọi việc những tình huống vừa rồi, tuyệt đối có liên quan tới người đàn ông này, bằng không bọn họ không thể thắng nhẹ nhàng như vậy được.
Từ nay về sau, chỉ sợ bên trong Vạn Giới đã xuất hiện một cường địch khủng bố rồi.
Lúc này đây, vì có nhiệm vụ trong người, bọn họ không thể không tạm thời hợp tác.
Nhưng về sau thì khó nói rồi, lỡ như không cẩn thận gặp gỡ, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chờ sau khi trở về, bọn họ nhất định phải báo lại cho lãnh chúa khác mới được, tránh đến lúc trêu chọc vào cường địch bực này, lại không công tặng tánh mạng.
Mà đám lãnh chúa cũng yên lặng ghi nhớ cái tên đại lục Nguyên Thủy này, tính toán sau khi trở về sẽ điều tra một chút.
Rốt cuộc đó là giới vực nào, lại xuất hiện loại nhân vật mạnh mẽ còn hơn thiên tài của mười giới vực lớn?
Bọn họ đang mải suy nghĩ, bỗng vài tiếng nhắc nhở vang lên khắp chiến trường.


Nhiệm vụ chiến trường cuối cùng chấm dứt.



Trận doanh chiến thắng cuối cùng: Bá Vương



Ngoại trừ người cầm cờ, tất cả lãnh chúa bên trong trận doanh, sẽ đạt được một kiện bảo vật loại hình chỉ định, bảo vật chiến trường lãnh địa chỉ định, đến lúc đó xin tự tiến hành lựa chọn trong giao diện khen thưởng.


- Hữu ca! Chúng ta thắng thật rồi!
Lê Kha và mấy lãnh chúa thế giới Nguyên Thủy kích động đi tới bên người Lâm Hữu.
- Ừm, đúng vậy.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu.
Đồng thời, một tiếng nhắc nhở riêng đã vang lên trong đầu hắn.


Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ chiến trường cuối cùng, Cuộc Chiến Của Năm Quốc Vương



Khen thưởng một kiện bảo vật cuối cùng của chiến trường.

- Ta đã biết mà, người thắng cuối cùng chính là ngươi.
Cùng với hệ thống nhắc nhở, hư ảnh Bá Vương dần dần hiện hình bên trên pho tượng bên cạnh.
Lâm Hữu biến sắc, nói một câu với đám người Lê Kha rồi nhanh chóng đi tới trước mặt pho tượng.
Bá!
Ánh sáng truyền tống sáng lên, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ, đi vào bên trong một mảnh không gian hư vô.
Chỉ thấy một vị nam tử mặc long bào, dáng người cao ngất uy nghiêm, đứng thẳng đằng trước, đang hướng vẻ mặt thưởng thức đánh giá hắn.
Đúng là thân thể do ý thức còn sót lại của Bá Vương ngưng tụ lại!
- Ngươi thật không tệ.
Bá Vương nhàn nhạt mở miệng, âm thanh trầm thấp mà vang rõ.
- Nói đi, ngươi muốn khen thưởng cái gì? Chỉ cần ta có, đều có thể cho ngươi.
- Tất cả đều có thể?
Lâm Hữu ngẩng đầu.
- Đúng.
- Ta muốn mảnh vỡ Thần cách, có thể chứ?
Lâm Hữu tràn ngập chờ mong hỏi.
Hiển nhiên khen thưởng mà hắn muốn chính là mảnh vỡ Thần cách.
Tuy hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút xem.
Chẳng qua khiến cho hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Bá Vương nghe xong câu hỏi của hắn lại gật đầu.
- Có thể.
- Thật sự có thể?
Lâm Hữu kích động không thôi.
- Dĩ nhiên rồi, dù sao ta cũng là người đã chết, giữ lại thứ đó cũng không có tác dụng gì, vừa lúc đưa cho ngươi, trở thành khen thưởng vì ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện đi.
Dứt lời, Bá Vương vung bàn tay to lên, một viên tinh thể bất quy tắc trong suốt sáng long lanh, tựa như ngọc lưu ly bảy màu xuất hiện ở trước mặt Lâm Hữu, lửng lơ, yên tĩnh.
Thậm chí cả hư không bốn phía đều bị nó chiếu sáng lên trong nháy mắt.
- Được rồi, thời gian của ta không nhiều lắm, mang theo nó rời đi thôi.
Không đợi Lâm Hữu phản ứng, hư ảnh do ý niệm Bá Vương ngưng tụ thành đã tiêu tán nhanh chóng.
Mà hư không nơi hắn đang đứng cũng sụp đổ theo.
- Cảm ơn!
Lâm Hữu trịnh trọng cảm kích.
Lúc này, hắn mới thu lại mảnh vỡ Thần cách.
Giây tiếp theo, hắn đã thấy mình xuất hiện ở trung tâm chiến trường.
Mọi việc như vừa bừng tỉnh từ trong mơ.
…………


Chúc mừng các vị lãnh chúa, đã thành công sống sót ba ngày trên Chiến Trường Vạn Giới



Chiến Trường Vạn Giới chấm dứt, sắp tiến hành truyền tống, xin các vị lãnh chúa chuẩn bị sẵn sàng

Tiếng nhắc nhở quen thuộc, vang vọng trên khoảng không chiến trường.
Đã trải qua ba ngày chiến đấu dài dằng dặc, rốt cục Chiến Trường Vạn Giới cũng đến hồi kết.
Lâm Hữu và nhóm thực vật đứng bên trong lãnh địa, bên tai đã vang lên một tiếng nhắc nhở cá nhân.


Chúc mừng ký chủ, thành công vượt qua ba lượt thú triều, và tồn tại đến cuối cùng

Bạn cần đăng nhập để bình luận