Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 352: Ừm, Cùng Nhau Cố Gắng

Mãi cho đến gần tới lúc buổi tối.
Cuối cùng họ cũng tìm thấy một hang động ở một góc khuất, vừa đủ để hai người có thể ẩn nấp.
Sau khi dùng cành cây che cửa hang, liền vào bên trong sơn động bắt đầu nhóm lửa chữa thương, thuận tiện kiếm chút đồ ăn khôi phục thể lực.
- Thế nào rồi? Còn chịu đựng được không?
Lâm Hữu ngồi ở bên cạnh đống lửa, hỏi.
- Yên tâm, ta còn không có suy yếu như vậy, ngược lại là ngươi, bị thương so với ta còn nặng hơn, ngươi xác định ngày mai liền xuất phát gấp rút lên đường?
Kỷ Vân Sương chọn củi lửa, ngẩng đầu nhìn Lâm Hữu một cái.
- Ừm, bây giờ không biết chiến trường bên kia tình hình chiến đấu thế nào?
- Chắc còn đang tiến hành, đúng không?
Kỷ Vân Sương nhìn chằm chằm ngọn lửa, ánh mắt không ngừng kéo xa:
- Không biết nơi này cách chiến trường còn có bao xa, chờ đến lúc chúng ta vội vàng đuổi về, đoán chừng chiến tranh cũng sớm đã kết thúc.
- Có thể.
Lâm Hữu yên lặng gật đầu, không tiếp tục suy nghĩ chuyện này.
Cuối cùng, bọn họ đang ở trong đại lục Nguyên Sát, và điều quan trọng nhất cần xem xét là thế nào mới có thể an toàn chạy khỏi nơi này.
Dù sao ở đây khắp nơi đều là kẻ thù của bọn hắn, lúc nào cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm..
Điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là hắn có mảnh vỡ thần cách, miễn cưỡng còn có chút năng lực phòng thân.
Chỉ cần không đụng tới những lãnh chúa cấp 7 trở lên hoặc người tu luyện, đều không vấn đề gì.
Theo lời của Kỷ Vân Sương, nếu chiến đấu một mình ít nhất cũng coi như là một cái cấp 7, có thể giúp đỡ không ít việc.
Chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ có thể thuận lợi chạy về đại lục Nguyên Thủy.
- Tốt, đã quen, ăn một ít đồ trước đi, ngày mai thức dậy còn phải gấp rút lên đường.
Lúc này, giọng của Kỷ Vân Sương vang lên, đánh gãy mạch suy nghĩ của Lâm Hữu.
Hắn vừa mới ngẩng đầu, một cái chén gỗ đựng canh thịt liền xuất hiện trước mặt, đồng thời mùi thịt xông vào mũi, còn kèm theo mấy loại hương liệu.
- Nhìn không ra, ngươi còn biết loại kĩ năng này.
Lâm Hữu trong mắt chứa kinh ngạc cầm lấy chén canh thịt.
Hắn vẫn cho là, Kỷ Vân Sương thân là công chúa, tính cách sẽ rất yếu đuối, không làm được loại việc nặng này mới đúng, kết quả lại ngoài dự liệu của hắn.
- Không có gì, trước đó theo cha và mẹ ta lang thang bốn phương học được.
Kỷ Vân Sương thuận miệng nói, một lần nữa ngồi trở lại đến chỗ ngồi của mình.
Nghe được lời của cô, Lâm Hữu càng thêm kinh ngạc:
- Lang thang? Quốc vương còn phải lang thang?
- Ừm, là chuyện khi cha ta còn chưa lên tới cấp 10, khi đó ta còn rất nhỏ, vừa vặn gặp phải thú triều, lãnh địa của cha ta không chịu nổi công kích, bị thúc ép mang lãnh địa dời đi, mãi cho đến thành lập đại hoang công quốc sau đó mới an định lại.
- Thì ra là như thế......!
Lâm Hữu bừng tỉnh đại ngộ đứng lên.
Khó trách hắn vẫn luôn cảm giác Kỷ Vân Sương không có vẻ gì của một công chúa yếu ớt, thì ra là bởi vì đã được trải nghiệm nhiều như vậy.
Tiếp lấy, hắn lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi:
- Vậy mẹ ngươi đâu? Làm sao mà cho tới bây giờ chưa từng nghe ngươi nói?
- Mẹ ta, bà ấy...... Chết, chính là chết ở trong lần thú triều kia.
Kỷ Vân Sương dừng lại một chút, ánh mắt dần dần trở nên tịch mịch nói tiếp..
Mặc dù cô đã cố hết sức che giấu, nhưng Lâm Hữu vẫn là cảm nhận được, thân thể của cô kéo căng vô cùng , thậm chí còn có một chút xíu run rẩy, liền cánh tay đang cầm chén gỗ cũng di chuyển.
Xem ra đây là vấn đề không nên hỏi rồi.
- Xin lỗi......
Hắn tràn ngập áy náy nói.
Lập tức, cả cái sơn động trở nên an tĩnh lại, chỉ có trong đống lửa phát ra lốp bốp tiếng vang.
Một hồi lâu, mới gặp Kỷ Vân Sương khẽ lắc đầu:
- Không có việc gì, cũng đã là chuyện rất nhiều năm trước, ngươi không phải mới vừa hỏi ta vì sao không ném ngươi lại một mình chạy trốn sao? Đó chính là do mẹ ta dạy......
- Lúc ấy, ta bị đàn thú vây khốn, là mẹ ta xông tới cứu ta đi, gắng gượng đến khi cha ta trở về mới ngã xuống, cho nên khi đó ta liền thề, nhất định muốn trở nên mạnh mẽ! Tuyệt không thể lại để cho loại chuyện này xảy ra nữa!
Âm thanh kiên định, không ngừng quanh quẩn trong sơn động.
Lâm Hữu yên lặng nghe, cũng không khỏi có chút rung động, không nghĩ tới Kỷ Vân Sương vẫn còn có một mặt không muốn người khác biết như thế.
Khó trách cô rõ ràng thân là một công chúa, có vô số tài nguyên dễ như trở bàn tay, nhưng vẫn chỉ đi lên chiến trường một mình anh dũng giết địch.
Cái này đã mạnh hơn rất nhiều lãnh chúa rồi.
Mà Kỷ Vân Sương dường như đang kể ra suy nghĩ chôn giấu trong lòng nhiều năm, cả người đều buông lỏng hơn rất nhiều.
Cô uống một hơi cạn chén canh thịt, hừ hừ nói:
- Như thế nào? Không tin? Ngươi đừng thấy ta là nữ, tương lai ta sẽ vượt qua cha ta, trở thành Nữ Đế đứng trên đỉnh cao của cái đại lục này!
- Ách......
Lâm Hữu há to miệng, thật đúng là bị hào ngôn chí khí của cô làm cho choáng váng.
Nhưng cũng chính bởi vì sự chuyển biến này của Kỷ Vân Sương, khiến hắn lây nhiễm, cười nói:
- Đến ngươi đều có thể thành Nữ Đế, vậy ta về sau tốt xấu cũng muốn thành một Đại Đế mới được, ha ha.
- Vậy thì cùng nhau nỗ lực.
- Ừm, cùng nhau cố gắng.
Hai người liếc nhau, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Hai con người gặp phải chuyện không may, còn không biết có thể sống sót trở về không, lại ở bên trong một chút nào sơn động nhỏ tầm thường, nói đến đây loại hào ngôn chí khí hoàn toàn không hợp chút nào, cũng không sợ bị người chê cười.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này, quan hệ của Lâm Hữu cùng Kỷ Vân Sương cũng càng thân mật rất nhiều.
Không thể nói là tình yêu nam nữ, mà loại cảm giác kia là cùng chung chí hướng.
Đại khái là bởi vì bọn hắn đều có cùng một cái mục tiêu.
Cứ như vậy, hai người ăn uống no đủ, lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi lâu kế hoạch ngày mai, sau đó, hai người tự mình vào một góc hang để nghỉ ngơi.
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận