Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 874: Diễn Quá Tệ, Lần Sau Đừng Diễn Nữa

Nếu thật sự là như vậy, có khả năng không chỉ một mình hắn sở hữu mảnh nhỏ Thần cách.
Sợ là hắn sẽ gặp được lãnh chúa cấp chín khác cũng có được mảnh nhỏ Thần cách ở bên trong thí luyện này, xem ra phải cẩn thận hơn mới được.
Lâm Hữu nghĩ đến đây, nghỉ ngơi hồi phục đơn giản ở ngay bên cạnh ốc đảo, sau đó tiếp tục chạy tới khu vực rừng rậm.
Dọc theo đường đi, hắn lại đụng phải vài lần lãnh chúa đánh lén, và hiển nhiên đám người kia đã cống hiến cho hắn bốn đầu người.
Hơn nửa giờ trôi qua, cuối cùng hắn cũng rời khỏi khu vực sa mạc, đi tới bên ngoài rừng rậm.
Điều khiến cho Lâm Hữu cực kỳ ngoài ý muốn chính là giữa mảnh rừng rậm này, tất cả đều là từng gốc cổ thụ che trời cao tới vài trăm mét.
Những cây cổ thụ kia thân cây to đến lạ thường, đan xen ngang dọc vào nhau giữa không trung, thậm chí còn cho phép người đi lại dễ dàng ở bên dưới, thoạt nhìn giống hệt một mảnh rừng rậm ma huyễn.
- Cũng không biết đám Nghiêm Liệt hiện tại thế nào?!
Lâm Hữu nhìn khu rừng rậm rạp trước mắt, thấp giọng nỉ non.
Cũng trong phạm vi của không gian trong tháp quá lớn, hắn đi thẳng một đường cũng chưa gặp phải bất kỳ lãnh chúa Giới Nguyên Thủy nào, càng đừng nói tới đám Nghiêm Liệt.
Nhưng lấy thực lực của mấy gia hỏa kia, chỉ cần cẩn thận một chút, xông qua tầng thứ nhất hẳn là không có vấn đề gì.
Đến lúc đó cố gắng một chút có thể gặp lại nhau trên tầng cao hơn.
- Mau! Cô ta chạy bên kia!
Đột nhiên, một tiếng la lên cắt ngang suy nghĩ của Lâm Hữu.
Vài bóng dáng vừa xuất hiện bên trong rừng rậm giăng khắp nơi, và nhanh chóng tới gần hắn.
Lại có con mồi tới cửa?
Ánh mắt Lâm Hữu sáng ngời, lập tức ẩn nấp thân hình, nhanh nhẹn lao qua đại thụ bên cạnh trốn đi.
Mãi cho đến lúc này, hắn cũng thấy rõ mấy bóng dáng kia.
Rõ ràng là ba đại hán béo tốt đang đuổi giết một cô gái nhu nhược, trong miệng còn liên tục truyền đến tiếng tức giận mắng chửi đằng đằng sát khí.
- Đàn bà thối, dám giết người Giới Thái Huyền chúng ta, ngươi trốn không thoát!
- Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta?
- Phía trước chính là rừng rậm bên ngoài, ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!
Giới Thái Huyền?
Con mắt Lâm Hữu dần dần nheo lại, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Vốn hắn còn định nhìn tình huống để cân nhắc có nên ra tay hay không nhưng nếu là người thế giới Thái Huyền, thế thì chẳng có gì hay để nói hết.
Lập tức, hắn áp chế khí tức, bắt đầu di chuyển lần lượt qua những thân cây đi tới phía trên con đường mà mấy người kia nhất định phải đi qua.
Trong mơ hồ, đã có thể nghe được tiếng thở dốc không ngừng tới gần của nữ lãnh chúa kia, cô ta đang lảo đảo chạy vội phía trên đống rễ cây gập ghềnh của cổ thụ.
Xuyên thấu qua khe hở giữa thân cây, nhìn xuống từ trên cao, vừa vặn có thể nhìn thấy một mảnh trắng như tuyết đang lắc lư, suýt chút nữa thì làm mù mắt chó của hắn.
Móa nó.
Phi lễ chớ nhìn.
Lâm Hữu vội vàng thu lại tâm thần, nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy ba lãnh chúa Giới Thái Huyền kia khí thế không kém, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn vài phần so với nữ lãnh chúa kia, dần dần bọn họ đã hình thành xu hướng vây kín nữ lãnh chúa đó.
- Ha ha, cô bé bướng bỉnh, không chạy được nữa chứ gì?
Một tráng hán trong đó cầm lang nha bổng trong tay cười lớn một tiếng, rốt cuộc cũng đuổi theo lên, cây gậy cực lớn ầm ầm hạ xuống người nữ lãnh chúa, không chút thương hương tiếc ngọc.
- Oanh!
Một tiếng nổ.
Nữ lãnh chúa né tránh công kích, lại bị dư chấn đánh bay ra, trực tiếp đụng vào thân cây bên cạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
Nương theo cơ hội này, ba tên lãnh chúa Giới Thái Huyền lập tức xông tới, hoàn toàn ngăn cản đường lui của cô ta.
- Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa?
- Vừa rồi lúc đánh lén chúng ta, không phải rất lợi hại sao?
Tiếng cười to đầy kiêu ngạo, truyền khắp bên ngoài rừng rậm, giống như chỉ sợ người khác không biết bọn họ đang ở trong này vậy.
Nữ lãnh chúa đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, không có lên tiếng.
Mà rút ra song đao bên hông, bày ra tư thế muốn liều mạng, lồng ngực lại kịch liệt phập phồng.
Sưu!
Đột nhiên, một chuỗi những tiếng xé gió vang lên.
Vi cây Gai Gỗ bén nhọn bắn ra từ thân cây trên đỉnh đầu mấy người, lao thẳng về khu vực yếu hại trên người bọn họ.
Cùng lúc đó, lượng lớn dây leo từ dưới mặt đất lao ra, phong tỏa đường lui của mấy người này.
- Ai!
Ba đại hán hét lớn một tiếng, lập tức xoay người lại dùng võ khí ngăn cản mấy cây Gai Gỗ kia rồi song song bị đẩy lui đi ra ngoài mấy bước.
- Phốc!
Không ngờ, âm thanh máu thịt bị xuyên thủng vang lên, khiến bọn họ không khỏi sững sờ tại chỗ.
Bởi vì không một ai trong ba người bọn họ bị công kích đánh trúng, càng đừng nói tới chuyện sẽ sinh ra âm thanh như vậy.
Nhưng ngay lập tức, bọn họ nghĩ đến cái gì, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía nữ lãnh chúa đang tựa vào thân cây bên kia.
Chỉ thấy lúc này nữ lãnh chúa kia đang trừng lớn con mắt, nhìn dây leo xuyên qua bụng của mình, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
- Diễn quá tồi, lần sau đừng diễn nữa.
Lâm Hữu ẩn nấp ở đằng sau thân cây, chậm rãi xuất hiện, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mấy người bên dưới.
………
Trước khi mấy người này xuất hiện, Lâm Hữu đã cảm nhận được một tia dị thường.
Bởi vì mấy tên này biểu hiện quá lộ liễu, đây tuyệt đối chính là hành động ngu xuẩn nhất ở trong không gian tầng một bốn phía đều tràn ngập nguy hiểm.
Nhưng cuối cùng điều khiến hắn vững tin bốn người này là cùng một bọn, chính là biểu hiện của nữ lãnh chúa kia.
Cô ta quá sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi quần áo trên người đều không dính bụi, căn bản không giống như là một người đang bị truy sát chạy trối chết.
Về sau hắn càng quan sát tỉ mỉ hơn, thì phát hiện hô hấp của cô ta vô cùng bình ổn.
Tuy hắn không thấy không rõ được khuôn mặt của đối phương, nhưng theo khí tức phía trên người cô ta vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được.
Về phần ba tên kia lớn tiếng báo ra thân phận của mình, hiển nhiên là muốn dùng thứ này để hấp dẫn con mồi mắc câu, đồng thời triệu tập đồng bạn giới Thái Huyền.
Không thể không nói, mấy tên này rất thông minh. Ngay từ đầu bọn hắn đã nghĩ đến dùng loại biện pháp này để triệu tập đồng bạn, đáng tiếc rằng lại gặp Lâm Hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận