Lãnh Chúa Toàn Dân Binh Chủng Của Ta Biến Dị

Chương 494: Đường Hầm Bí Mật Trong Giáo Đường

Sưu sưu sưu!!
Gai gỗ hóa thành tia sáng, bắn thẳng về phía Cha Sứ.
Sức mạnh của những chiếc gai gỗ được gia trì bởi tiếng dã man rít gào có thể nói là khủng bố, cảm giác như toàn bộ không khí sẽ bị xé toạc.
Nhưng đúng vào lúc này, chuyện quỷ dị xảy ra!
Tế Tự Điện Đường vốn đang ở phía xa đọc chú ngữ, vậy mà trực tiếp kết thúc niệm chú, một cái thoáng hiện té nhào vào người Cha Sứ.
- Phốc!!
Âm thanh huyết nhục bị xuyên thủng vang lên.
Cha Sứ Hủ Hóa cùng với Tế Tự Điện Đường, trong nháy mắt bị vạn tiễn xuyên tâm, đâm thành tổ ong vò vẽ, khiến xung quanh chợt yên tĩnh.
Cũng khiến Lâm Hữu ngu ngơ ngay tại chỗ.
Tất cả diễn ra quá đột ngột.
Một hồi lâu, hắn mới thôi thất thần, kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn hai thi thể đang ôm nhau, trong lòng sửng sốt.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Tế Tự Điện Đường muốn tới đây cứu Cha Sứ??
Hoặc nói, vào thời khắc sinh tử cuối cùng, hai cái thú này đột nhiên khôi phục ý thức ngắn ngủi lúc còn sống?
Lâm Hữu cảm thấy cả người không được khỏe.
Nếu như trước đó chỉ là đoán, hắn gần như chắc chắn rằng, nơi này tuyệt đối có người từng sinh sống.
Hơn nữa còn giống như hắn, người sống sờ sờ!
Điều này khiến hắn nhớ lại những gì đã gặp phải ở Chiến Trường Vạn Giới trước đây, những người vì bị tước đoạt khí vận, bị lây bệnh thành Zombies (thây ma).
Không lẽ hai tên này cũng giống thế?
Không đúng!
Có điều gì đó không ổn!
Lâm Hữu đột nhiên bác bỏ phỏng đoán trong lòng.
Mặc dù điều này rất giống với Chiến Trường Vạn Giới, nhưng cẩn thận nhớ lại, vẫn có rất nhiều sự sai biệt rất nhỏ.
Nhưng thật sự muốn nói rõ, nhất thời hắn cũng không phân biệt được.
Mà suy nghĩ của hắn bị gián đoạn bởi hai lời nhắc nhở.


Giết ma thú thủ lĩnh cấp 8, thu hoạch được mười ngàn điểm ma năng.



Giết ma thú thủ lĩnh cấp 8, thu hoạch được mười ngàn điểm ma năng.

Cuối cùng vẫn là chết
Lâm Hữu hít sâu một hơi, chậm rãi đến cạnh thi thể hai ma thú.
Mặc dù đã máu thịt be bét, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vệt nước trên hai gương mặt, không biết là nước đặc hay cái gì.
Yên lặng đứng thẳng thật lâu.
Hắn mới để các thực vật kéo hai cái xác xuống hố sâu vừa được đập ra rồi chôn thành một cái ụ bằng đất.
Trước đó hắn đã từng thử, Hoa Thôn Phệ không thể nuốt được các kỹ năng từ ma thú thủ lĩnh trở lên, tối đa nó chỉ có thể nuốt năng lượng và chuyển hóa nó thành kinh nghiệm.
Và ngay cả khi có thể nuốt được nó, hắn cũng không có ý định nuốt chửng hai cái xác này.
Coi như là tùy hứng một lần đi.
Rốt cuộc, trong thế giới đầy giết chóc này.
Hắn cũng không biết mình có thể giữ được bản tâm trong bao lâu.
- Được rồi, chúng ta trước đi nghỉ ngơi một chút.
Quay đầu lại, nhẹ giọng nói một câu với các thực vật, Lâm Hữu mang theo Linh Tịch đến trước cổng chính giáo đường dò xét đi.
Hiện tại, hai thủ lĩnh giữ cửa đã được giải quyết, chỉ còn thứ cuối cùng trong giáo đường là chưa được thăm dò, trong lòng khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ, lại có chút chờ mong.
Có hai thủ lĩnh đóng giữ, bên trong hiển nhiên thật không đơn giản.
Cho nên hắn không tùy tiện xâm nhập, mà cẩn thận nhìn vào bên trong qua khe hở vừa mới sụp xuống.
Đập vào mắt hắn là một giáo đường rộng rãi, trống trải, khá giống nhà thờ phương Tây, dùng để nghe giảng đạo.
Chỉ có điều hiện tại, lối đi trong giáo đường đã mục nát hoàn toàn từ lâu.
Đến cả hai hàng tượng thần thẳng hàng đứng cạnh cũng sụp đổ toàn bộ, chỉ còn dư lại một đống nền đá với mấy cây cột trầy trụa, màu sắc cũng đã phai dần.
Nhưng điều khiến Lâm Hữu có chút bất ngờ chính là mặc dù như thế, bố cục trong nhà thờ vẫn rất hoàn chỉnh như trước, không có bất kỳ dấu hiệu nào là bị phá hoại.
Đến cả những vật trang trí kiến trúc kia, cũng đều phong hoá tự nhiên, biến thành một đống bụi bặm.
Không có thứ gì
Đây là kết luận sau khi Lâm Hữu quan sát.
Điều này làm hắn thấy hơi kỳ quái.
Nếu trong giáo đường không có thứ gì, tại sao hai ma thú thủ lĩnh vẫn còn đóng ở bên ngoài?
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vô cùng quái lạ.
Sau khi quan sát bên ngoài một hồi, xác nhận không có nguy hiểm.
Lâm Hữu bèn tạm thời triệu hồi Thực Vật về lãnh địa, chỉ chừa lại Linh Tịch với hình thể khá nhỏ thì còn có mấy người, còn Tinh Linh cho ở bên người.
Sau đó lấy dũng khí xuyên qua chỗ hổng, đi vào bên trong giáo đường.
Ngay lập tức, tầm mắt liền trở nên trống trải, lối đi trong giáo đường còn lớn hơn không ít so với trong tưởng tượng của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy ngờ ngợ những bức tranh tín ngưỡng trên vách tường.
Chỉ có điều mọi thứ xung quanh đều lộ vẻ quỷ dị, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng cảnh giác.
- Hả? Đây là cái gì?
Đột nhiên, ánh mắt Lâm Hữu để ý tới bên cạnh toà tượng thần to lớn nhất ở sâu bên trong giáo đường.
Ban nãy bởi vì vấn đề thị giác mà hắn không thấy.
Hiện tại sau khi đi vào, lại đột nhiên phát hiện, nơi đó có một lối vào lòng đất!
Chẳng lẽ là đường hầm bỏ trốn nếu giáo đường rơi vào lúc khẩn cấp.
Hoặc là nơi tiến hành hội nghị bí mật?
Lâm Hữu nghi ngờ không thôi.
Khi tới gần nhìn, quả nhiên như hắn suy nghĩ giống, bên cửa động có đá vụn sụp xuống.
Xem ra là sàn của lối vào bí mật đã bị sụp xuống do chịu ăn mòn trong thời gian dài, mới khiến lối vào lộ ra, nếu không nhìn kỹ đúng là khó để phát hiện nơi này còn có một lối đi bí mật.
Rất hiển nhiên.
Thứ hai ma thú thủ lĩnh đóng giữ kia chắc là đường hầm.
Chỉ là không biết bên trong cất giấu món đồ gì, vậy mà xung quanh mờ mịt khí đen, căn bản không thấy rõ tình huống bên trong.
Vị trí của nữ tu sĩ giáo đường với tăng lữ cấm đoạn à?
Hay phòng tối tư mật của một giáo chủ nào đó nuôi dưỡng x nô?
Trong đầu Lâm Hữu hiện ra các loại suy đoán, bổ não ra cả hình ảnh biến cố còn chưa từng xảy ra trong toà giáo đường này.
Vốn hắn không nên buông lỏng, tới nơi như này để mạo hiểm.
Nhưng cũng đã tới rồi, không đi vào thì lại hơi không cam lòng.
Vạn nhất bên trong có cất giấu bảo vật gì thật, chẳng phải là hắn đã bỏ qua không công à?
Có lúc bảo vật chính là chuẩn bị cho người gan lớn, nhưng hắn có truyền tống tuuỳ thồi, đến khi không ổn thì trực tiếp truyền tống để chạy thoát là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận